Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 100: CÔ KHÔNG THỂ VƯỢT QUA RÀO CẢN NÀY ĐƯỢC


Cửa phòng cấp cứu.





Mâu Nghiên ngồi ở trên ghế, cả người đều bị sát khí cùng căm thù bao phủ tới cực điểm.





Trữ Trình thận trọng tới gân anh, ngay cả thở đều không dám thở.





“Nói” Mâu Nghiên lạnh giọng nói.





Trữ Trình khẩn trương nắm chặt tay thành quyền: “Tôi hỏi qua, dưới tầng có đội công trình gây rắc rối, nói là Thương thị khất nợ tiền lương, mang theo vũ khí, tôi sợ ảnh hưởng tới an nguy của cô Thương, vì vậy người của chúng ta đều đi tới hiện trường có rắc rối kia…





“Các cậu có não không? Việc này thể hiện rõ muốn rời đi lực chú ý của các cậu!





Tôi để các cậu đi, đi bảo vệ Thương Mẫn chứ không phải để làm bảo vệ cho Thương thị!”





Mâu Nghiên phẫn nộ.





Nhiều người như vậy, thế nhưng vẫn khiến cho Thương Tuyết có thể đột nhập vào, còn mang theo thứ nguy hiểm!





Trữ Trình cúi đầu, không dám phản bác lời nói của Mâu Nghiên.





Anh tận mắt chứng kiến một màn nguy hiểm vừa rồi, sinh mạng của một người, dường như không cần tới hai phút đồng hồ da thịt đã bị thối rữa, thời điểm xe cứu thương đến, hơi thở đã không còn nữa rồi.





Mà tất cả những điều này thiếu chút nữa sẽ xảy ra trên người Thương Mẫn, Trữ Trình thật sự không dám tưởng tượng, hoặc nếu như, người phải chịu cảnh ngộ này là cô Thương thì Mâu Nghiên sẽ thế nào.





“Thương Tuyết đâu?” Mâu Nghiên tiếp tục hỏi.





*Ở..Ở trong tay chúng ta” Trữ Trình sợ hãi.





“Đó là Aqua Regia, không giống axit-sunfuric không bảo quản được lâu, việc chiết xuất cũng cần kín đáo cẩn thận. Còn những người đến Thương thị gây rối không có khả năng xuất hiện trùng hợp như vậy. Chuyện này không thể là Thương Tuyết một người có thể làm ra, nhất định phải điều tra, tôi muốn tất cả những người liên quan đến chuyện này đều phải trả giá”





“Vâng” Trữ Trình cung kính lễ độ.





Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ mở cửa đi ra ngoài.





“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Mâu Nghiên ngay lập tức đứng dậy.





“Không đáng ngại” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Hít phải khí có độc, cộng thêm đả kích quá lớn, huyết áp tăng cao đồng thời gia tăng gánh nặng cho tim, tĩnh mạch phổi và mao mạch cũng bị áp lực dẫn tới vỡ mạch máu. Nói tóm lại, cô ấy bị chứng tâm hỏa, nghỉ ngơi thời gian nữa sẽ tốt”





Lúc này trong lòng Mâu Nghiên mới có thể thả lỏng.





“Thời gian này tốt nhất nên bình tâm tĩnh khí, không được chịu thêm kích động, người bệnh bị chứng huyết hư, vết thương cũ vẫn còn chưa khỏi, bây giờ bệnh lại thêm bệnh, tổn thương nguyên khí, cần nghỉ ngơi thật tốt”





Bác sĩ nói xong, y tá ở phía sau đã đẩy Thương Mẫn ra ngoài.





Sắc mặt cô tái nhợt nằm trên giường bệnh, giống như một con búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ. Thậm chí, Mâu Nghiên cũng không dám chạm vào cô sợ cô như vậy sẽ tan biến ngay trên chính tay của mình.





Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức bọn họ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.





Mâu Nghiên ngồi bên cạnh giường của Thương Mẫn, vẫn nhìn cô mà không nói một lời nào.





Thật ra Thương Mẫn đã tỉnh lại từ khi ở trong phòng cấp cứu. Chẳng qua cô nghe được các bác sĩ nói chuyện với nhau, bảo người đàn ông được đưa tới cùng với cô đã chết lúc xe cấp cứu đến.





Thương Mẫn đã sớm biết được đáp án này nhưng trong lòng vẫn ôm chút ảo tưởng, nghĩ có phải mình xuất hiện ảo giác trước khi hôn mê, thật ra Du Thẳng chỉ bị vài vết thương nhẹ, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.





Mí mắt cô động khẽ vẫn bị Mâu Nghiên nhận ra. Anh biết cô đã tỉnh nhưng không muốn đối mặt. Anh khẽ thở dài và muốn xoa tay cô.





Nhưng giây phút tay anh chạm vào Thương Mẫn, cô chợt rụt tay lại và chậm rãi mở mắt ra, nước mắt không còn bị ngăn cản lại theo khóe mắt rơi xuống.





“Xin lỗi” Mâu Nghiên hạ thấp giọng nói.





Nếu anh sớm nhận ra hướng đi của Thương Tuyết, sẽ không để cho Thương Mẫn rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.


Thương Mẫn nhìn chăm chäm lên trần nhà không chớp mắt, trong đôi mắt luôn sáng ngời đã bị sự u ám thay thế.





Cô chống tay xuống giường và ngồi dậy.





Trên ngón cái của cô còn đeo chiếc nhãn của Du Thắng. Cô khẽ xoa nó và im lặng không nói gì.





Mâu Nghiên nhìn chiếc nhẫn trên tay cô và nhíu mày.





Anh không ngờ Du Thẳng lại đỡ chai cường toan thay cho Thương Mẫn vào giây phút quan trọng như vậy. Nếu không nhờ có anh ta, có lẽ bây giờ cô đã chẳng còn trên cõi đời này nữa.





Anh tưởng trên đời này chỉ có anh mới sẵn lòng bỏ cả tính mạng để bảo vệ cho.





Thương Mẫn được an toàn, nhưng cuối cùng anh đã đánh giá thấp tình cảm giữa bọn họ trong năm năm qua.





“Em đi thăm anh ấy một lát” Thương Mẫn nói xong lại muốn xuống giường.





Mâu Nghiên vội vàng ngăn cô lại. Bây giờ Du Thắng đã được đưa tới nhà xác. Nếu cô nhìn thấy anh ta, chỉ sợ tinh thần sẽ lại bị kích thích một lần nữa.





“Mẫn Mẫn” Mâu Nghiên nảm lấy hai vai cô.





“Anh đừng gọi em là Mẫn Mẫn!” Thương Mẫn hất tay Mâu Nghiên ra giống như phát điên.


Khi Du Thắng còn sống vẫn thích gọi cô là Mẫn Mẫn, hai tiếng này lại giống như một con dao sắc bén đâm chính xác vào trái tim cô.





Chân Thương Mẫn đặt xuống đất, xương còn chưa lành hẳn lại giãm lên đất cứng khiến chân cô truyền tới cảm giác đau đớn dữ đội nhưng cô không quan tâm, cứ đi ra ngoài.





“Em bình tĩnh một chút đi!” Mâu Nghiên đi theo cô: “Chuyện của anh ta cứ giao cho anh, em muốn làm gì, anh sẽ làm giúp em”





Thương Mẫn không dừng lại, cô khập khiễng đi ra ngoài nhưng không biết mình phải đi đâu.





Du Thắng đã chết, cô phải đi đâu tìm anh ta đây? Chẳng lẽ cô đi xuống Âm Tào Địa Phủ sao?





Nhưng người đáng lẽ nên xuống Âm Tào Địa Phủ là cô, Du Thắng là chết thay cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK