“Không có tiền thì làm sao cô nuôi con được.”
Bạch Chấp bình thản liếc nhìn cái bụng vẫn còn chưa lộ của Thương Mẫn, một cảm giác áp lực vô hình quanh quẩn ở trên người anh ta.
Nghe nói là nuôi con nít rất tốn tiền, cũng không biết số tiền tiết kiệm của anh ta có thể kiên trì được bao lâu.
“Chuyện nuôi con cái để sau này rồi hẵng nói, anh ấy có nói gì với cậu không?”
“Kêu tôi chăm sóc tốt cho cô, hết rồi.”
Thương Mẫn có hơi thất vọng, hình như là không có tin tức nào có tác dụng.
“Tôi thấy sắc mặt của anh ấy rất kém, cậu có phát hiện ra không? Sau khi hai người đi ra ngoài, anh ấy có đột nhiên ngất xỉu không vậy?”
“Tôi thấy trạng thái tinh thần của anh ta rất tốt.” Ánh mắt đó rất sắc bén, thiếu chút nữa là anh ta đã bị hù dọa.
“À, vậy để lần sau anh ấy đến rồi lại nói.”
Bạch Chấp nghe không hiểu cho lắm, chắc là Mâu Nghiên sẽ không xuất hiện trước mặt Thương Mẫn nữa đâu, tại sao cô lại chắc chắn Mâu Nghiên còn đến?
“Anh ấy đặt đơn thỏa thuận ly hôn vừa mới ký xong ở trên bàn, quên mang theo, tôi đã đốt nó rồi.”
Thương Mẫn gian xảo chớp chớp mắt mấy cái, lại dám cưỡng ép kêu cô ký tên, sau này cô nhất định phải tìm anh tính sổ mới được.
…
Trên sân thượng, sau khi bóng dáng của Bạch Chấp biến mất ở đầu cầu thang, Mâu Nghiên cũng không kiềm chế được nữa, anh ngồi sụp người xuống dọc theo lan can, vội vàng tìm thuốc giảm đau ở trong túi, bàn tay run rẩy loạn xạ lấy mấy viên bỏ vào trong miệng.
Sáng nay, lúc anh đi tìm Lâm Chí, Lâm Chí cho anh kỳ hạn cuối cùng.
Một tháng! Anh chỉ còn có một tháng nữa thôi, vượt qua kỳ hạn này, cơ thể của anh sẽ không còn phương án điều trị nào có thể được áp dụng.
Mâu Nghiên dựa vào lan can ở sau lưng, cố gắng thả lỏng mình, anh muốn nhanh chóng khôi phục lại bình thường rồi rời khỏi nơi này.
Đợi mấy phút, cơn đau ở trong đầu không có ý dịu đi, anh lại uống thêm mấy viên thuốc nữa, rơi vào đường cùng, chỉ có thể gọi điện thoại cho trợ lý lái xe ở dưới lầu, kêu người lên đỡ anh đi xuống.
“Nhặt thuốc ở dưới đất hết đi.”
Trước khi đi, Mâu Nghiên còn cố ý kêu trợ lý nhặt mấy viên thuốc bị anh làm rơi.
“Tổng giám đốc, anh có muốn đến bệnh viện không?”
Sau khi lên xe, trợ lý nhìn Mâu Nghiên đầu đầy mồ hôi lạnh, môi không có màu máu, lo lắng hỏi.
Mâu Nghiên lạnh lùng nhìn thoáng qua trợ lý trên ghế tài xế: “Về Đạt Phan, quản tốt cái miệng của cậu.”
Trợ lý đổ mồ hôi lạnh cả người, yên lặng ngậm miệng lại, đạp chân ga, cố gắng khống chế không để mình nhìn gương mặt u ám của Mâu Nghiên đang ngồi ở phía sau.
Trong nhà, Thương Mẫn ngồi trên ban công trong phòng ngủ, buồn bực chán nản nhìn vườn hoa ở phía dưới.
Lúc nào Mâu Nghiên mới có thể đến đây lần nữa?
Phải làm như thế nào mới có thể lấy máu của anh, hoặc là trực tiếp tìm một bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe cho anh?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thương Mẫn đột nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce quen thuộc chạy ở trên đường dưới lầu.
Đó là xe của Mâu Nghiên, lúc này bọn họ nói chuyện ở đây hả?