Một mình nhìn bàn lớn những món ăn mà Thương Mẫn thích ăn trước mặt, Bạch Chấp phiền não cau mày, không thể để như thế tiếp tục kéo dài.
Bên cạnh Thương Mẫn lúc này chỉ có mình anh ta, anh ta bị mắc kẹt thậm chí không thể bước ra khỏi căn hộ này nửa bước, anh ta phải tìm người giúp đỡ.
Bạch Chấp suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đi tìm Tô Huệ Phi.
Trơ mắt nhìn Thương Mẫn bị Mâu Nghiên tổn thương thành ra thế này, anh ta vô cùng căm ghét người đàn ông đó, tuyệt đối sẽ không nhờ đến sự giúp đỡ của anh.
Tô Huệ Phi đang ở nhà với Lê Chuẩn, đột nhiên thấy điện thoại có cuộc gọi lạ, cô cầm lên, ngẩng đầu nhìn Lê Chuẩn, không muốn trả lời lắm.
“Sao lại không nghe máy?” Lê Chuẩn hỏi.
“Anh sẽ nghe máy cuộc gọi từ người lạ sao?”
“Đương nhiên.” Lúc trước lúc hành động, để đề phòng bị theo dõi họ không bao giờ mang theo đồ điện tử, lỡ xảy ra chuyện gì họ đều tìm đến điện thoại công cộng ở ven đường.
Anh không chỉ trả lời những cuộc gọi xa lạ, mà trong lòng anh, những cuộc gọi xa lạ còn gấp gáp hơn những số quen thuộc.
Tô Huệ Phi không hiểu mạch suy nghĩ của Lê Chuẩn lắm, nhưng cuối cùng vẫn bấm nút kết nối: “Xin chào?”
“Tôi là Bạch Chấp, Tô Huệ Phi, bây giờ cô có thể qua đây được không?”
“Đến căn hộ ư? Có phải Thương Mẫn lại xảy ra chuyện gì rồi? Chúng tôi qua ngay.” Tô Huệ Phi lập tức bật dậy từ trên đùi Lê Chuẩn, vừa nói vừa chạy vào phòng thay quần áo.
“Qua rồi nói sau.”
Bạch Chấp nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn lái xe đến căn hộ của Thương Mẫn với tốc độ nhanh nhất. Trên đường, Lê Chuẩn sốt ruột đến suýt vượt đèn đỏ.
Sau khi họ vào nhà và không thấy Thương Mẫn trong phòng khách, Tô Huệ Phi lập tức túm lấy ống tay áo Bạch Chấp hỏi: “Thương Mẫn đâu? Cậu ấy đang ở đâu?”
“Cô ấy đang ở trong phòng.”
Tô Huệ Phi chạy nhanh vào phòng Thương Mẫn, vén chăn bông lên, tay run run chậm rãi tiến tới mũi cô.
Thương Mẫn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tức giận, nhìn thấy là Tô Huệ Phi nhưng tâm trạng cũng không dịu đi chút nào: “Rốt cuộc các người muốn làm gì, có thể để cho tôi yên lặng ngủ một giấc không.”
“Thương Mẫn, cậu…” Tô Huệ Phi sợ choáng váng, cô ấy là người thân quen với Thương Mẫn nhất, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra cô đã khác với lúc trước, nhưng cô ấy lại không thể nói ra được cụ thể là khác chỗ nào.
Thương Mẫn thật sự rất rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức mí mắt mở không lên, cũng không biết hôm nay bọn họ giở chứng gì, người nào người nấy đều khăng khăng không cho cô ngủ như vậy.
Cô ngáp một cái thật to: “Cậu ra ngoài trước đi, khi nào tỉnh ngủ tớ sẽ dậy nói chuyện với cậu.”
Thương Mẫn vừa nói vừa đẩy Tô Huệ Phi ra khỏi phòng ngủ, để không bị người khác quấy rầy nữa, cô cố ý khóa trái cửa phòng ngủ, còn khóa cửa sổ rất cẩn thận.
“Sao Thương Mẫn lại trở nên như vậy?”