Ánh mắt của anh ta nhìn thẳng qua, không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của Thương Mẫn là muốn tránh né.
“Tôi chỉ là…” Chỉ là không muốn để anh ta bị cô làm liên lụy.
“Không có tôi, cô thậm chí cũng không sống đến bây giờ.” Bạch Chấp đã ngồi xuống sô pha, vốn dĩ anh ta nghĩ dù thế nào đi nữa ít nhất bên cạnh cô còn có một Mâu Nghiên, bây giờ xem ra, anh ta thật sự không đáng tin cậy như vậy.
“Nếu như tôi không ở cùng một chỗ với cô, những người đó có thể càng ngày càng táo tợn hơn, đến lúc đó, đừng nói là bảo vệ đứa nhỏ, cô ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó khăn.”
Thương Mẫn đương nhiên biết, nhưng mà… “Chuyện phòng ở, cô không cần quan tâm.” Bạch Chấp đứng dậy, đi về phòng của mình, lấy máy tính tới: “Tôi sẽ cố gắn hết sức tìm một chỗ thuận tiện cho cuộc sống một chút. Cô chỉ cần để ý bảo dưỡng thân thể thật tốt, chuyện khác, đều giao cho tôi.”
Bạch Chấp nói làm là làm liền, chỉ dùng thời gian nửa ngày, sau khi xem qua video phòng ở từ điện thoại, anh ta liền giúp đỡ Thương Mẫn thu dọn đồ đạt, chuẩn bị chuyển ra khỏi căn hộ.
Buổi chiều, vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt là sơn đỏ chói mắt ở cửa, trên hàng rào, cũng có người dùng sơn đỏ phun chữ, Thương Mẫn liếc mắt nhìn qua chữ “Kẻ thứ ba” “hung thủ giết người” vô cùng bắt mắt.
Mùi hương vô cùng gay mũi, Thương Mẫn bịt mũi, cau mày.
Trong lúc đi ra, Bạch Chấp cố ý nhìn xung quanh, xác định bây giờ không có ai ngồi xổm canh gác.
Anh ta lái xe chạy đến cửa, đỡ Thương Mẫn, đang định lên xe, một chiếc Mercedes màu đen đã đi tới, bọn họ dừng lại ở cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Chấp chính là bảo vệ Thương Mẫn, nhưng chiếc xe kia đã từ từ hạ của sổ xuống, khuôn mặt Mâu Khải xuất hiện ở chỗ ngồi phía sau xe.
“Thương Mẫn, em muốn đi đâu?”
Vừa hỏi, anh ta cũng thấy được một đống hỗn độn ở cửa, khuôn mặt anh tuấn cau mày: “Ai làm chuyện này?”
Anh ta xem những tin tức đó, đã nhiều ngày Mâu Nghiên chẳng quan tâm đến chuyện công ty, anh ta vừa mới xử lý xong cục diện rối rắm của Đạt Phan bên kia lập tức chạy tới Thương Mẫn bên này.
“Không có gì.” Thương Mẫn cười khổ một hồi: “Nơi này, chỉ sợ không thể ở lại được nổi nữa, tôi chuẩn bị đi chỗ khác ở một thời gian.”
“Đi đâu?” Mâu Khải hỏi cô.
“Chúng tôi thuê phòng ở…” Giọng nói Thương Mẫn nhỏ xuống.
“Những người này có thể tìm được em ở đây, chẳng lẽ sẽ không tìm được phòng ở mà em thuê hay sao?” Mâu Khải nói xong, ra hiệu với Tiêu Song: “Bây giờ em đang mang thai, đi đến những nơi khác cũng bất tiện.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà, đi tới chỗ của tôi đi, ít nhất, nhân viên bảo vệ nơi đó của tôi, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ nhân vật nguy hiểm nào đến gần em.”
Thương Mẫn không đáp ứng, Bạch Chấp lại có phản ứng trước.
“Vì an toàn của cô, tôi cảm thấy có thể.”
Thương Mẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua một đống lộn xộn trên cổng, thở dài, cuối cùng vẫn không có từ chối.
Hai chiếc xe lần lượt rời đi, chờ bọn họ hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, một chỗ trong góc, một chiếc xe jeep màu đen lẳng lặng dừng ở đó.