Anh dùng giọng nói dịu dàng hỏi cô có muốn làm cô dâu của anh không… “Mạc Hậu! Mạc Hậu!” Giọng nói vội vã của người đàn ông vang lên bên tai, cô ta bừng tỉnh khỏi mộng tưởng. Tuy nhiên, khi cô ta mở mắt ra thì nhìn thấy Jason chứ không phải Mâu Nghiên.
“Mạc Hậu, em sao rồi?” Jason nhìn vết thương trên chân cô ta mà hoảng sợ.
Mạc Hậu đã không còn sức để trả lời nữa, cô ta nở nụ cười nhạt, túm lấy tay Jason.
“Jason… Tôi trả thù được rồi… Cuối cùng tôi cũng… trả thù được…”
Jason chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy hồ nước bên cạnh, khi thấy hai người ở trong đó thì anh ta rất kinh ngạc, sợ hãi.
Hai ngày nay anh ta hôn mê, khi tỉnh lại thì Mạc Hậu đã biến mất, anh ta tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô ta, đến bây giờ cuối cùng anh ta cũng tìm thấy khu xưởng nhỏ ở khu vực trung tâm thành phố này.
Nếu không nhờ mối quan hệ của anh ta ở Milan và những ghi chép chi tiêu của Mạc Hậu, anh ta sẽ không bao giờ nghĩ Mạc Hậu lại ở khu ổ chuột thế này.
Tuy nhiên nhìn Thương Mẫn đã không còn nhúc nhích trong hồ nước, Jason biết mình vẫn đến muộn rồi.
“Anh đưa em đi.” Jason cũng không lo được nhiều, anh ta bế Mạc Hậu đi về phía cửa, nhưng đi được mấy nước anh ta lại phát hiện ra điều gì bèn đặt Mạc Hậu xuống, quay lại.
Anh ta đứng bên hồ nước nhìn rất lâu, Bạch Chấp ngẩng đầu lên, mặt không còn giọt máu, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, cuối cùng Jason chột dạ quay đầu đi.
“Xin lỗi.” Jason khó khăn nuốt nước bọt, cuối cùng anh ta nhìn thấy hai tấm ván xi măng đặt bên cạnh.
Anh ta tốn rất nhiều sức mới kéo được tấm ván xi măng tới, che chúng lên trên hồ nước.
“Tôi không thể để hai người sống.” Nếu họ còn sống thì e rằng anh ta và Mạc Hậu không thể sống nổi.
Sau khi tấm ván xi măng cuối cùng đậy lại, đôi mắt lạnh lùng của Bạch Chấp hoàn toàn bị ẩn đi trong bóng tối.
Jason thở ra một hơi, nhanh chóng đi về phía cửa, bế Mạc Hậu lên rồi biến mất ở cửa.
Thời gian từng phút trôi qua.
Thời gian ở trong bóng tối dường như dài thêm.
Lúc này lực nổi của của nước cực kỳ đáng sợ, nhiệt độ lạnh lẽo thấm vào cơ thể Bạch Chấp, bị đỉa hút máu, tay đã mất sức, chân mất điểm tựa nên lao về phía trước, cơ thể Thương Mẫn cũng chìm vào trong nước theo.
Nhưng đúng lúc này Thương Mẫn bất ngờ vùng vẫy, cô vẫy mạnh trong nước, Bạch Chấp giật mình, vội ôm lấy cô.
“Thương Mẫn!” Cô chưa chết!
Thương Mẫn thở hổn hển, dựa vào sức của Bạch Chấp để nổi trên mặt nước.
Cô không thể nhìn thấy gì, chớp mắt xác định mình không nhìn thấy thứ gì.
“Bạch Chấp!” Thương Mẫn nghe thấy giọng Bạch Chấp bèn nắm chặt tay anh ta: “Tôi… Tôi bị mù rồi sao?”
Cô đã từng nghe nói rằng thiếu ôxy quá lâu sẽ trở nên ngu ngốc hoặc trở thành người thực vật, nhưng chưa nghe nói sẽ bị mù mà.
Trong bóng tối có một khoảnh khắc im lặng.
“Là do hồ nước bị che lại.” Bạch Chấp giải thích.
Thương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, không mù thì tốt… Đợi đã!
“Bị che rồi? Vậy sao chúng ta ra ngoài được?” Thương Mẫn kinh ngạc.
Vậy thà bị mù còn hơn.