Thương Mẫn kinh ngạc, nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm vào Mâu Nghiên, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Anh biết là chuyện của dì út, đứng tại lập trường của anh ta, anh ta cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì tình yêu cho đến bây giờ đều không phải là chuyện cá nhân. Anh ta yêu dì út, dì út cũng yêu anh ta, nhưng mà anh ta vẫn là sai rồi…”
“Sai ở điểm biết rõ mình không có năng lực bảo vệ cho người mình yêu mà vẫn kiên trì muốn ở bên cạnh dì út.”
Mâu Nghiên nói chuyện, kiềm chế cảm xúc.
“Nếu như anh ta không trêu chọc dì ấy, nếu như giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì, có lẽ là dì út có thể sống thật tốt…”
Thương Mẫn cắn răng, không lên tiếng.
Cô đã nghe Lê Chuẩn nói tới chuyện của dì út.
Dì ấy lớn hơn Mâu Khải sáu tuổi, con gái trưởng thành sớm hơn con trai nhiều, dì xuất thân từ một gia đình nổi bật như là nhà họ Thịnh, lại là một kỳ tài trong giới kinh doanh, làm sao lại không hiểu nếu yêu Mâu Khải thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng mà cho dù là như vậy, dì vẫn yêu rất dũng cảm, không hề e ngại những lời đồn đáng sợ, cho dù biết kết cục của mình, nhưng vẫn giống như con thiêu thân mà lao đầu vào lửa, muốn theo đuổi tự do mà mình muốn.
“Vậy anh nói xem, không chỉ một mình dì út là có ý gì?” Thương Mẫn hỏi anh.
Cô nhìn chằm chằm một bên mặt của Mâu Nghiên, cổ họng của anh khó khăn cử động, lại là sự trầm mặc thật lâu.
Tầm mắt của Thương Mẫn buông thõng, cô khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ bàn tay đang đặt trên tay lái của anh.
“Em nghe nói thẻ thông hành của Nova trên toàn thế giới này chỉ có hai thẻ, một thẻ cho em, một cái thẻ khác nằm ở trong tay của Khải gia, em nghĩ mối quan hệ của mọi người đã từng rất tốt.”
“Đúng là rất tốt.” Mâu Nghiên cười lạnh một tiếng: “Thậm chí anh còn xem anh ta là người thân thân thiết nhất trên đời này ngoại trừ dì út, nhưng mà cái này cũng chỉ là lớp ngụy trang tài giỏi của anh ta mà thôi.”
Thương Mẫn vẫn không hiểu, ánh mắt ngơ ngác.
“Anh đã từng nói với em lúc anh còn bé có xảy ra một chuyện không hay, cho nên mới khiến cho anh có bóng ma đối với phụ nữ.” Mâu Nghiên nói tiếp: “Đó là bởi vì năm anh sáu tuổi, mẹ của anh khó sinh ở ngay trước mặt anh, là anh đã tự mình đỡ đẻ cho bà ấy.”
Thương Mẫn vô cùng kinh ngạc.
Trước kia cô nghe nói như vậy thì đã rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho Mâu Nghiên có chứng sợ phụ nữ như thế, nhưng mà cô không ngờ tới lại là như thế này…
“Lúc đó là giai đoạn mấu chốt hai nhà Mâu Mạc đoạt quyền Đạt Phan, lúc đó, mẹ của anh là cổ đông sở hữu cổ phần nhiều nhất ở nhà họ Thịnh, bởi vì không muốn chuyển nhượng cổ phần cho Mâu Chí Tình, trước lúc lâm bồn đã bị nhốt ở trong nhà tổ, bị canh giữ cẩn thận. Nhưng trước cái đêm mà bà ấy sắp sinh, Mạc Nguyên Bình lấy cớ công ty có việc nên đã gọi Mâu Chí Tình đi, lại nhốt bọn anh ở trong phòng ngủ.”
Nói đến đây, trong đôi mắt của Mâu Nghiên có một nỗi buồn hiếm thấy, nhưng mà trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt chiếm đóng.
“Mẹ sắp sinh, anh cố gắng gõ cửa muốn bọn họ nhanh chóng cứu bà ấy, nhưng mà không có một người nào đáp lời anh. Anh không tin rằng trong nhà tổ có nhiều người giúp việc như thế, cho dù mưa gió có lớn hơn nữa, anh không tin là bọn họ hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của anh…”
“Nhưng mà vẫn không có ai đến giúp anh, cái thai nằm ngang, mẹ của anh dùng hết sức, ra trước là chân của đứa nhỏ, là mẹ đã ép anh, ép anh tự tay… kéo đứa nhỏ ra từ trong cơ thể của mẹ…”
“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy nổi da gà.