Tần Kha nhướng mày, liếc nhìn Mạnh Kha.
Những người khác không phản đối. Tô Huệ Phi tức giận nói với Tần Kha: “Anh không chơi thì thôi, chúng tôi cũng không thiếu ngươi.”
“Ai nói tôi không chơi?” Tần Kha lại ngồi thẳng lưng, lấy một chai rượu ở bên cạnh: “Tôi chỉ sợ mọi người chơi không lại.”
“Dùng chai rượu này, xoay tới ai thì là người đó, nếu chọn nói lời thật lòng thì phải uống một ly trước.”
Tần Kha nói ra luật chơi.
Thương Mẫn cảm thấy hơi choáng váng, nhưng cũng không muốn rời sân sớm như vậy, đang muốn tìm một tư thế thoải mái thì Mâu Nghiên lại di chuyển ghế của mình qua, nhích đến gần cô và để cô dựa vào tay anh.
Thương Mẫn cười ngu ngơ, thò tay xuống dưới bàn nắm chặt tay Mâu Nghiên.
Trò chơi bắt đầu, chai rượu quay nhanh vài vòng trên bàn, sau đó từ từ dừng lại, tình cờ đến mức nó chỉ vào vị trí của Thương Mẫn một cách chính xác.
Thương Mẫn nhướng mày, chậm rãi nói: “Nói lời thật lòng đi…”
“Được được được, tôi hỏi trước tôi hỏi trước.” Đồng Tiên cũng uống một chút rượu, hành động táo bạo hơn.
“Nụ hôn đầu của cô là khi nào?”
Lời này vừa được nói ra, mọi người ở đây đều im lặng, cả Thương Mẫn cũng ngây người, cảm giác say đều bị xua tan.
Đồng Tiên không biết trước kia cô đã từng có bạn trai, nhưng nhóm Lê Chuẩn thì biết. Đồng Tiên vẫn đang mong được nghe câu chuyện thú vị giữa Thương Mẫn và Mâu Nghiên, nhưng lại không để ý thấy sắc mặt của Mâu Nghiên đã hoàn toàn tối sầm lại.
Nụ hôn đầu…
Trong đầu Thương Mẫn nhớ lại chuyện rất lâu về trước.
Khi đó chắc là năm năm trước, sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, đám học sinh thời kỳ trưởng thành tụ tập vui chơi trong ktv. Du Thắng đã uống một ít rượu, cơ thể loạng choạng bước đến bên cô, trong tiếng ồ lên của bạn bè, anh ta tỏ tình với cô, cô vẫn sững sờ tại chỗ không biết nên trả lời như thế nào, nhưng Du Thắng đã sáp đến gần…
Thương Mẫn nâng ly rượu lên và uống cạn một hơi.
“Mười bảy tuổi…” Mặc dù biết Mâu Nghiên có thể sẽ tức giận, nhưng Thương Mẫn vẫn rất thành thật trả lời.
Đây là quá khứ của cô, là quá khứ mà Mâu Nghiên đã từng tận mắt chứng kiến.
Thương Mẫn nói xong, ở đây đều yên lặng như tờ, cô cũng nín thở, cảm thấy lực tay Mâu Nghiên nắm tay mình càng mạnh hơn.
“Mười sáu tuổi.” Mâu Nghiên đột nhiên nói: “Em nhớ lầm rồi.”
“Hả?” Thương Mẫn khó hiểu và không hiểu ý của Mâu Nghiên.
“Năm mười sáu tuổi lúc em đuối nước ở bãi biển, là anh đã hô hấp nhân tạo cho em.” Mâu Nghiên hơi nghiêng đầu, trên mặt kèm theo nụ cười như có như không.
Hô hấp nhân tạo… Thương Mẫn loáng thoáng nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Khi đó cô đã hôn mê, chỉ còn ý thức mơ hồ, khi chìm xuống nước tưởng là không còn khả năng sống sót, quả thực cảm thấy có ai đó đang truyền khí vào miệng cô.
“Ôi trời! Mâu Nghiên anh đúng là cầm thú mà, mười sáu tuổi anh cũng xuống tay được?” Đồng Tiên sửng sốt: “Tôi nói mà, hai người làm sao phát triển nhanh như vậy được, hóa ra là nuôi từ tấm bé.”
Mặt Thương Mẫn ửng đỏ lên, bị lời nói của Đồng Tiên làm cho ngượng ngùng.