Thương Mẫn cũng không biết chính mình lại có giác ngộ như vậy, thực ra cô cùng lắm cũng chỉ là một phần tử bình thường trong chúng sinh mà thôi. Trước đây cô tuân thủ pháp luật, tích cực hướng về phía trước. Thế nhưng nửa đêm tỉnh giấc, cô lại mơ thấy rất nhiều người chưa từng gặp bị Mạc Hậu hại chết, đột nhiên cô nghĩ, nếu một ngày nào đó cô giết chết Mạc Hậu, có thể nào Mạc Hậu cũng sẽ trở thành một cơn ác mộng của cô, dây dưa với cô không tha hay không.
“Những chuyện mà cô nói tôi không quan tâm lắm.” Bạch Chấp vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Nhưng nếu như cô nói không muốn giết cô ta, tôi sẽ không giết.”
Trong một thoáng Thương Mẫn không nói thành lời.
Cái gì gọi là cô không muốn giết thì anh ta sẽ không giết?
“Anh… anh nói thật chứ?” Thương Mẫn vẫn có chút không thể tin được.
“Ừm.” Bạch Chấp trả lời: “Cô nói như thế nào, tôi sẽ làm như thế đó.”
Mi tâm Thương Mẫn nhíu chặt vào nhau: “Thế thì theo lời anh nói, nếu một ngày nào đó tôi nói sai, anh cũng làm sao?”
“Tôi chỉ thực hiện, đúng sai do cô quyết.” Bạch Chấp không chút do dự trả lời cô.
Thương Mẫn trầm mặc một hồi.
Bạch Chấp thật sự là người cũng như tên, một người cố chấp như một tờ giấy trắng.
“Đã như vậy, tôi cũng không nhiều lời với anh nữa.” Vốn dĩ cô còn tưởng hẳn là rất khó để khuyên nhủ anh ta, không ngờ chỉ cần nói dóc mấy câu anh ta đã đáp ứng luôn rồi.
Hai tay Thương Mẫn chống vào đùi rồi đứng lên: “Thu dọn một chút đi, chuẩn bị xuất viện. Tôi đã sắp không chờ nổi muốn về ăn Tết rồi.” Tuy rằng cái nhà mà cô đã từng sinh sống suốt 22 năm đã không còn tồn tại.
Thương Mẫn ra khỏi phòng bệnh của Bạch Chấp, chỉ là vừa mới đóng cửa, quay đầu lại thì cô đã nhìn thấy Mâu Nghiên đứng ở một bên.
Anh dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ngưng mắt nhìn cô.
Thương Mẫn lại càng hoảng sợ, cô lập tức chột dạ.
“Anh, anh đến đây lúc nào?”
Chắc là anh sẽ không nghe thấy những gì cô vừa nói với Bạch Chấp đó chứ?
Mâu Nghiên nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Mười phút.”
“Cũng chính là lúc em vừa mới đi vào.”
Xong rồi xong rồi, Thương Mẫn cảm thấy choáng váng. Vậy chẳng phải Mâu Nghiên đã biết cô cố ý ỷ lại không xuất viện rồi sao?
Thương Mẫn đứng tại chỗ không hề động đậy, Mâu Nghiên xách cổ áo sau gáy của cô lên, không cần tốn nhiều sức đã mang cô trở về phòng bệnh.
“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn bị anh ném xuống giường bệnh, biết anh nhất định đã tức giận.
“Mâu Nghiên anh hãy nghe em nói…”
“Em không cần giải thích với anh.” Mâu Nghiên đứng trước mặt cô, dùng thân thể cao lớn nghiền ép cô.
“Chút suy tính trong lòng em anh đều biết cả.”
“Em muốn mượn tay anh trả thù Mạc Hậu, để trút nỗi hận trong lòng, cái này cũng không có gì quá đáng.”
“Vâng… Ơ?” Thương Mẫn làm bộ đáng thương cúi thấp đầu, nhưng khi nghe được câu nói kế tiếp của Mâu Nghiên, cô lại cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu lên.
Không quá đáng?
“Chuyện em muốn, có khi nào anh không cho em? Thế mà em lại chọn cách dằn vặt bản thân để đạt được mục đích.” Mâu Nghiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gầy đi một vòng, đau lòng một hồi.