Ngay cả chết cô cũng đồng ý ở bên cạnh anh, vậy mà anh lại nói là không yêu, muốn gặp nhau vui vẻ, chia tay yên bình…”
Thương Mẫn nhắm mắt lại.
…
Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan, sau khi Thương Mẫn đi khỏi thì không có ai bước vào nữa, mãi cho đến khi Trữ Trình bước vào mới phát hiện Mâu Nghiên ngất xỉu ở trên ghế.
Trữ Trình đi đến bên cạnh Mâu Nghiên, nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai của anh: “Cậu hai, Cậu hai, sao anh lại ngủ ở đây vậy, tôi đỡ anh đi vào trong phòng nghỉ ngơi nha.”
Mâu Nghiên bị đánh thức, mơ hồ nhìn thấy có một bóng người, âm thanh có vẻ là của Trữ Trình.
Đầu óc của anh vô cùng hỗn loạn, những nơi chịu cơn đau vẫn còn rất đau: “Tôi đi nghỉ ngơi một hồi, cậu làm xong việc rồi thì về trước đi về nhà với Đồng Tiên đi.”
“Cậu hai, tôi…”
Mâu Nghiên đột nhiên lại nhắc tới Đồng Tiên, Trữ Trình luôn luôn quả quyết tỉnh táo thế mà lại thẹn thùng.
Khoảng thời gian này công việc công ty với việc tư của Cậu hai quá nhiều, đúng là Đồng Tiên đã nhắc hai lần, kêu anh ta về nhà sớm.
“Đi về đi.”
Mâu Nghiên khoát khoát tay, quay người lại đi về phía phòng nghỉ.
Vẫn may là bây giờ anh còn có thể miễn cưỡng tỉnh táo khống chế hành động của mình, thả chậm bước chân, cố gắng vững vàng đi về phía phòng nghỉ, không để cho Trữ Trình biết.
Nằm ở trên giường trong phòng ngủ kế bên phòng làm việc, Mâu Nghiên tiện tay lau mồ hôi ở trên trán, mở tủ đầu giường ra, uống bốn viên thuốc giảm đau.
Một lúc sau, cơn đau ở trên đầu không hề giảm chút nào, anh chỉ có thể bỏ thêm hai viên thuốc vào trong miệng.
Sau khi cảm giác đau đầu dần dần lắng xuống, Mâu Nghiên thử chậm rãi nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, sau đó mở to mắt. Thử đi thử lại như thế này ba lần, anh không thể không chấp nhận sự thật thị lực của anh đã dần dần trở nên mơ hồ.
Còn nhanh hơn so với tưởng tượng của anh.
Máu bầm trong đầu anh vẫn ảnh hưởng đến thần kinh thị giác, anh phải nhanh chóng ly hôn với Thương Mẫn mới được.
Ở dinh thự lưng chừng núi, lúc Thương Mẫn mở mắt ra, ngoài cửa sổ là cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp, hoa đào ở ngoài cửa sổ nở rất đẹp, nhuộm cả sân thành một màu hồng ấm áp.
Ngồi ở một nơi tràn đầy ý xuân, lọt vào trong tầm mắt là tân sinh trong viện, Thương Mẫn đột nhiên cảm thấy cô và viện này không hợp nhau, xem ra là đã đến lúc cần phải đi rồi. Cuối cùng, đây cũng không phải là nơi dành cho cô.
Vì muốn cho con mình có một mái nhà cố định, bây giờ chuyện đầu tiên cô cần làm đó chính là phải chuyển về căn nhà của mình.
Lúc này, rốt cuộc Thương Mẫn cũng đã hiểu rõ tấm lòng của mẹ, tại sao lúc trước mẹ để lại căn nhà đó cho cô, quả nhiên là cô cần dùng đến nó trong khi cô khó khăn nhất.
“Bạch Chấp, thu dọn đồ đạc rồi chuyển về nhà của chúng ta, đi điều tra tất cả những chuyện liên quan đến Mâu Nghiên giúp cho tôi.”
“Cũng nên về rồi.” Hiếm khi sắc mặt của Bạch Chấp mới xuất hiện một nụ cười.
Mỗi ngày đối mặt với Mâu Khải, đối với anh ta mà nói đó chính là một loại giày vò, rốt cuộc cũng đã có thể rời khỏi một nơi không may mắn như thế này, thật là tốt.