“Ở đây?” Thương Mẫn ngạc nhiên. Muốn ngủ lại đây mà không nói sớm, cô chẳng đem theo đồ dùng cá nhân gì cả.
Mâu Nghiên dừng lại trước một gian phòng hướng mặt trời, đẩy mở cửa, ánh nắng giữa trưa chiếu rọi vào trong phòng khiến cả phòng bừng sáng. Mâu Nghiên bước vào phòng trước, mở hết cửa sổ bên trong ra.
Mọi thứ đều theo phong cách cổ, ngay cả giường cũng được làm từ gỗ lim tốt nhất, đồ dùng bên trong đều có đủ. Bước vào trong còn có cả phòng tắm riêng, trên bệ rửa mặt có đặt đồ dùng hằng ngày.
“Người trông nhà về quê ăn tết rồi.” Mâu Nghiên giải thích.
Thương Mẫn ngạc nhiên, cô nhìn mọi thứ ở đây, trong đầu đã có một bức tranh.
Nếu hai ông bà, mẹ và dì út của Mâu Nghiên vẫn còn sống thì chắc bây giờ là lúc cả nhà đoàn tụ rồi.
Em gái anh chắc trạc tuổi cô, có lẽ dì út cũng đã có con rồi, đứa trẻ tinh nghịch chơi đùa trên hành lang này, người lớn ngồi quây quần bên nhau cắn hạt dưa đánh mạt chược, vui biết bao nhiêu.
Nhưng hiện thực…
Trang viên đơn độc này đã chôn cất hết người của nhà họ Thịnh, ba của Mâu Nghiên rời đi, chỉ có một mình cô ở bên cạnh anh.
Thương Mẫn đi tới bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, không ngờ lại có thể nhìn thấy cảnh núi rừng rộng lớn. Vị trí của họ là ở trên đỉnh núi, trông về nơi xa có thể nhìn thấy hoa cải dầu bạt ngàn khắp chân núi.
Bầu không khí trong lành xộc tới, Thương Mẫn tham lam hít thở, quét sạch khói mù vừa rồi.
Đang định gọi Mâu Nghiên đến xem, cô còn chưa lên tiếng thì tay Mâu Nghiên đã chủ động vươn ra ôm lấy eo cô.
Cằm anh tì lên đỉnh đầu Thương Mẫn, anh ôm cô từ phía sau, đứng trước bệ cửa sổ với cô.
“Còn một tin muốn nói với em.” Anh khẽ nói bên tai cô.
“Tin gì thế?” Thương Mẫn cười hỏi anh, cằm anh tì lên đầu cô có hơi đau.
“Anh bảo Trữ Trình sắp xếp lịch trình, ngày hai mươi tháng năm sẽ tổ chức hôn lễ ở Nova.”
“Cái gì? Anh muốn kết hôn?” Thương Mẫn bỗng chốc chưa phản ứng lại.
Mâu Nghiên cau mày.
“À không phải, ngày hai mươi tháng năm chúng ta kết hôn?” Thương Mẫn vội đính chính: “Nhưng phía ba anh… Ông ấy không đồng ý, chúng ta thật sự có thể kết hôn sao?”
Mâu Nghiên như là muốn đưa ra một quyết định quan trọng, anh buông Thương Mẫn ra, xoay người ngồi lên ghế rồi vỗ vào đùi mình.
Thương Mẫn rất tự nhiên mà đi tới, ngồi lên chân anh.
“Anh muốn rút khỏi Đạt Phan.” Mâu Nghiên nói.
“Sao cơ?” Thương Mẫn càng ngạc nhiên hơn: “Anh đang đùa à?”
Đó là Đạt Phan đấy, là nơi mà biết bao nhiêu người ở cả thành phố Nam mơ ước được vào, Mâu Nghiên thân là tổng giám đốc mà lại muốn rời khỏi Đạt Phan?
“Anh đã lấy lại phần của nhà họ Mạc rồi, hơn nữa những thứ bản thân anh có cũng đủ để nửa đời sau của em sống không lo âu gì, còn lại…”
Ánh mắt Mâu Nghiên lóe lên: “Có thế nào đi nữa thì ông ấy là ba anh, Mâu Khải cũng là con trai trưởng trên danh nghĩa của nhà họ Mâu. Chỉ cần anh ta có thể chăm sóc cho ba đến cuối đời…” Anh cũng không tranh giành nữa.
“Đạt Phan bây giờ đã không phải là Đạt Phan của nhà họ Thịnh nữa. Vả lại, anh buông bỏ những thứ này thì ông cụ cũng không có con cờ để cưỡng chế anh.”