Sau khi trở về căn hộ, Thương Mẫn cứ mơ mơ màng màng, không làm gì khác ngoài ngủ với ngủ, mỗi lần ăn cơm đều phải do Bạch Chấp vào phòng đánh thức cô dậy.
Sau khi tình trạng này của cô kéo dài hai ngày, cuối cùng Bạch Chấp không thể không đưa Thương Mẫn mơ màng đến bệnh viện.
Thương Mẫn của lúc này đầu óc rối bời, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, cũng không biết bản thân đang làm gì, thậm chí không biết đói, chỉ muốn nằm trên giường, nhắm mắt lại không suy nghĩ đến bất cứ điều gì.
Khi Bạch Chấp biết được kết quả kiểm tra của Thương Mẫn, anh ta siết chặt nắm đấm, nhưng nhìn thấy Thương Mẫn tinh thần hoảng loạn bên cạnh, anh chỉ có thể trông chừng bên cô mọi lúc.
Anh ta nhìn chằm chằm vào kết quả chẩn đoán của Thương Mẫn, xem đi xem lại hai dòng chữ ngắn ngủi, cho đến khi hốc mắt đỏ ửng, đáy mắt tràn đầy sự giận dữ bừng bừng không giới hạn.
Sang chấn tinh thần nặng, cơ thể tự động bật chế độ bảo vệ.
Cho nên hai ngày nay Thương Mẫn mới luôn trong trạng thái ngủ không tỉnh, cô ấy đang trốn tránh và để bảo vệ mình theo bản năng.
Điều nghiêm trọng hơn là Thương Mẫn hiện đang mang thai, không thể áp dụng bất kỳ phương án trị liệu nào bằng thuốc, chỉ có thể để bác sĩ tâm lý từ từ giúp Thương Mẫn khai thông, hoặc cởi bỏ nút thắt trong lòng cô.
“Thương Mẫn, còn nhận ra tôi không?” Sau khi trở về căn hộ, Bạch Chấp nhìn Thương Mẫn đang ngồi trên ghế sô pha uống canh với đôi mắt tê dại, thận trọng hỏi.
Qua một lúc lâu sau, Thương Mẫn mới từ từ ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn anh ta: “Bạch Chấp.”
“Cô còn nhớ tôi.” Bạch Chấp kích động đến sắp khóc.
“Tôi cũng đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên nhớ ra cậu.”
Thương Mẫn cảm thấy hai ngày nay Bạch Chấp trở nên thật kỳ lạ, cô chỉ rất mệt muốn ngủ, tại sao mỗi lần ăn cơm Bạch Chấp đều cẩn thận nhìn cô, cô vừa ra phòng khách liền theo bên người cô, làm như cô là một kẻ ngốc vậy.
Nhưng hiện tại cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, không còn sức lực để nghĩ đến những vấn đề này, cũng không muốn hỏi anh ta nguyên do.
Cô quá buồn ngủ và sắp ngủ tiếp.
Thương Mẫn đặt bát canh trong tay lên bàn cà phê, để Bạch Chấp không lo lắng, cô còn cố ý giải thích: “Tôi ăn no rồi.”
Nói xong cô bước thẳng vào phòng.
Nhìn thấy bóng dáng Thương Mẫn biến mất ở cửa phòng, Bạch Chấp lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới cửa nhìn vào, quả nhiên cô lại rúc mình ngủ say trong chăn bông.
“Thương Mẫn, ăn cơm tối thôi.”
Thương Mẫn cảm thấy mình vừa mới chìm vào giấc ngủ, Bạch Chấp lại đến gọi cô dậy ăn cơm.
Bạch Chấp làm sao vậy?
Sao mấy ngày nay chỉ biết ăn, cô đã ăn đến sắp nôn ói.
Thương Mẫn đang ngủ say đột nhiên tức giận, thậm chí còn không có mở mắt: “Không ăn, tôi rất buồn ngủ.”
Giọng của cô nghe có vẻ rất tức giận, nói xong liền kéo chăn bông trùm lên đầu, rõ ràng là không muốn đáp lại Bạch Chấp.
Bạch Chấp đứng bên giường mấy phút, trong mắt ngập tràn vẻ lo âu. Chẳng mấy chốc, hơi thở của Thương Mẫn lại trở nên dài thườn thượt, không biết phải làm sao, anh ta chỉ đành khẽ khàng rời khỏi phòng.