Cô đã thấy qua sự tàn nhẫn của ông ta, nếu ông ta muốn đối phó cô, sẽ không cố ý tới cửa nhục nhã, càng sẽ không lải nhải tìm với cô phiền phức như vậy.
Loại cảm giác này… Sao càng giống như là một cụ già cô đơn bởi vì con trai và con dâu không trở về nhà ăn tết, mà cố ý bộc phát bực tức vậy.
“Chủ tịch đi thong thả.” Thương Mẫn lễ phép cúi đầu, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ.
Mâu Chí Tình liếc mắt nhìn cô một cái, kiêu căng xoay người, đi ra cửa chính.
Nhìn thấy Mâu Chí Tình biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Thương Mẫn dần dần thu lại, cô quay đầu lại, nhìn về phía Kỷ Mộng Hiền.
“Chị dâu.” Kỷ Mộng Hiền vẫn chớp đôi mắt to vô tội: “Lúc nãy em… Có phải nói sai cái gì không?”
“Cô cảm thấy sao?” Thương Mẫn hỏi lại cô ta.
Kỷ Mộng Hiền cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
“Thật ra cô không cần phải như thế.” Thương Mẫn ngồi ở trên sô pha, nói với Kỷ Mộng Hiền: “Có một số thứ, là của cô thì chính là của cô, cô không tranh không đoạt cũng sẽ là của cô.”
“Anh trai cô có ân với Mâu Nghiên, đây là ưu thế của cô, cũng là lợi thế của cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù không nói tới tài sản nghìn tỷ, nhưng giàu có sang quý cũng không là vấn đề, tôi với Mâu Nghiên cho dù là đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi cô, cô có thể cả đời cơm áo không lo, tùy theo ý mình.”
“Nhưng mà… Nếu cô lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, tôi nghĩ rằng, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ khác với những gì cô tưởng tượng, dù sao cô cũng biết…”
“Vì để ở bên Mâu Nghiên, tôi có thể đưa em gái ruột của tôi vào tù, cũng có thể để cho vợ chưa cưới của anh ấy biến mất khỏi thế giới này, tôi khó khăn lắm mới đi đến một bước này, không có khả năng để người khác dễ dàng phá hư.”
Sắc mặt Kỷ Mộng Hiền trắng bệch, trong mắt của cô ta hiện lên một sợ hãi, cơ thể khẽ run.
“Em, em biết rồi.” cô ta cố gắng ổn định giọng nói: “Chị dâu, em chắc chắn sẽ nghe lời của anh chị.”
Thương Mẫn cười khẩy, không nhìn cô ta nữa, Kỷ Mộng Hiền khúm núm lui xuống: “Em về phòng trước đây.”
Kỷ Mộng Hiền nhanh chóng lên lầu, bước chân cực nhanh rồi lại không dám phát ra thanh âm quá lớn, sợ Thương Mẫn cảm thấy được chán ghét.
“Vì sao phải nói như vậy?” Bạch Chấp nhướng mày: “Có vẻ cô rất độc ác .”
“Ây da.” Thương mẫn nhếch môi, cười hì hì: “Chỉ nói giỡn, hù dọa cô ta mà thôi.”
Nếu Kỷ Mộng Hiền có thể biết khó mà lui, thu hồi tâm tư của cô ta, cho dù cô mang danh một người độc ác cũng đáng.
Trại giam thành phố Nam.
Mâu Nghiên đã ngồi trong phòng chờ một lúc lâu, đồng hồ trên tường di chuyển tích tắc, sau đó cửa sắt được mở ra từ bên ngoài, tiếng bước chân truyền vào.
Đã lâu không gặp, người đàn ông tràn đầy khí chất trước đó trở nên già nua sau khi cởi bỏ bộ đồ Tây, tóc mai Mạc Nguyên Bình đã điểm bạc, ông ta đứng trước cửa với vẻ mặt không cảm xúc.
“Tới rồi à?” Nhìn thấy Mâu Nghiên, đôi mắt Mạc Nguyên Bình hơi sáng lên, giám ngục ở sau lưng đẩy ông ta về phía trước, Mạc Nguyên Bình đi đến chỗ cái bàn đối diện Mâu Nghiên.
“Tìm tôi có việc gì?” Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào ông ta, muốn nhìn ra thứ gì từ trên mặt của ông ta.
Lúc nhận được cuộc gọi vào buổi trưa, nghe Mạc Nguyên Bình nói muốn gặp mình, Mâu Nghiên vốn không muốn tới, giữa anh và Mạc Nguyên Bình chỉ có thù hận, bây giờ đã báo thù xong, anh không muốn gặp người nhà họ Mạc nữa.
“Tôi biết cậu không muốn gặp tôi.” Ánh mắt Mạc Nguyên Bình có hơi hèn mọn, “Chỉ là, từ lúc cậu chiếm đoạt nhà họ Mạc đến giờ, hai chúng ta chưa nói chuyện nghiêm túc với nhau bao giờ, mà đã…”