“Trong cơ sở dữ liệu của họ, hẳn là có rất nhiều tin tức nóng hổi chưa được công bố vì nhiều lý do khác nhau.” Các tay săn ảnh đều như vậy, sẽ luôn có một hoặc hai tin bên dưới đáy hộp, hoặc bị người có quyền có thế đè xuống, hoặc là bị quà tặng làm mù mắt.
“Bóc trần hết những thứ đó ra, chẳng phải là lấy lòng mọi người sao? Ai mà không biết.” Thương Mẫn vỗ vỗ bả vai Bạch Chấp: “Có những tin tức này, ánh mắt của quần chúng sẽ sớm bị dời đi. Vậy anh có làm được không?”
“Ừm.” Bạch Chấp gật đầu.
Mâu Khải ngồi ở một bên, nhìn nụ cười trên mặt cô, nét mặt hơi thay đổi, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Chồng của Lưu Diễm Phương là Trần Chí Viễn bị ném vào tù, Lưu Diễm Phương cũng bị tạm giam ở trại giáo dưỡng.
Sau khi trở về, Bạch Chấp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, chẳng mấy chốc, tin tức liên quan đến Thương Mẫn đã bị quét sạch và thay vào đó là những cơn bão lớn hơn.
Nữ ngôi sao nổi tiếng được bao nuôi, ông trùm đầu ngành có con riêng, nam thần quốc dân thực chất là người đồng tính…
Thông tin trên điện thoại bỗng nhiên vang lên không ngừng, các cuộc họp báo của giới truyền thông cũng được tổ chức ngoài giờ hành chính.
Người xúi giục phía sau, Thương Mẫn nằm ở trên giường ăn hoa quả, rất hả dạ.
Chuyện của cô coi như đã kết thúc, Đồng Tiên, Mạnh Kha và những người khác gửi tin nhắn đến gửi lời hỏi thăm, ngay cả Chu Lị Lị cũng tỏ ra quan tâm.
Duy chỉ có Mâu Nghiên, không có tin tức gì cả.
Thương Mẫn cầm điện thoại, bấm số của Mâu Nghiên rồi lại lùi ra, loay hoay mãi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn không bấm nút quay số.
Một lúc lâu sau mới nhận ra Bạch Chấp vẫn luôn đứng ở bên cạnh: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ừm, Lý Mai Hoa đã chết trong bệnh viện.”
“Sao có thể?” Tin tức đột ngột xuất hiện làm đầu Thương Mẫn vang lên tiếng nổ ong ong.
Bà cụ đó tuy bị thương rất nặng nhưng đã được đưa vào bệnh viện lâu như vậy, tiền họ chu cũng rất dư dả, bà cụ được chăm sóc tốt nhất, nghe nói đang hồi phục tốt, sao đột nhiên lại chết được?
Bạch Chấp cau mày, họ mới vừa tìm được chứng cứ, Lý Mai Hoa liền chết trong bệnh viện, người đứng sau cũng quá sốt ruột rồi.
“Bạch Chấp, đi điều tra xem mấy ngày này Kỷ Mộng Hiền đang làm gì.”
Thương Mẫn hoảng sợ trong lòng, lại xảy ra tai nạn chết người.
Trong mắt những người như bọn họ, mạng người thấp hèn không đáng nhắc tới đến vậy sao?
Nghĩ đến dáng vẻ ốm yếu đáng thương của Kỷ Mộng Hiền, Thương Mẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng, hy vọng không giống như điều cô nghĩ.
“Cô ăn sáng trước đi, tôi đi điều tra ngay.”
Sau khi sống ở dinh thự lưng chừng núi, Bạch Chấp đặc biệt chú ý đến những gì Thương Mẫn ăn, mọi thứ anh ta đều kiểm tra cẩn thận, nhất định phải thấy Thương Mẫn ăn xong trước mặt mình thì mới yên tâm.
Nhìn bữa sáng dinh dưỡng trước mặt, Thương Mẫn khẽ cau mày. Mỗi ngày để người theo chủ nghĩa ăn thịt như cô ăn nhiều món chay như vậy, muốn ăn một bữa thịt thoải mái cũng không được, quả thật quá đau khổ.
“Lại không muốn ăn.”