Vào thời điểm này của những năm trước, Tô Huệ Phi luôn là người đầu tiên gửi đến cô lời chúc mừng năm mới, nhưng hôm nay, ngay cả tin nhắn của cô cũng không trả lời.
“Đinh đoong” chuông điện thoại vang lên, Thương Mẫn vui mừng, cô bật màn hình lên, nhưng không phải tin nhắn của Tô Huệ Phi.
——
Chúc mừng năm mới.
Là Mâu Khải.
Lúc này, lẽ ra họ vẫn đang ở Milan, nghe nói đã mua vé mùng 3 Tết để về nước. Tề Kim Mẫn cuối cùng đã giảnh được danh hiệu Á hậu 3, cũng có thể coi là gương mặt đại diện cho Đạt Phan.
——
Chúc mừng năm mới. Cô trả lời lại.
Nhưng ngay khi tin nhắn vừa gửi đi thì trong giao diện hiện lên thông báo chuyển khoản.
Thương Mẫn nhìn vào chuỗi số không trên đó, hít vào một hơi lạnh.
——
Thế là sao?
Cô gõ nhanh vào màn hình.
——
Tiền mừng tuổi.
Mâu Khải đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Thương Mẫn nhận được số tiền mừng tuổi lớn như vậy, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người có tiền có khác, tiền lì xì thôi mà cũng có thể tùy tiện chi ra vài trăm triệu.
Thương Mẫn do dự không muốn nhận, nhưng giác quan thứ sáu báo hiệu cho cô đằng sau có người, cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt u ám của Mâu Nghiên.
Thân hình anh rất cao, có thể nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện của cô từ phía sau.
“Em… anh đừng hiểu lầm.” Thương Mẫn liền vội vàng giải thích: “Em không định lấy số tiền này.”
“Sao lại không lấy?” Mâu Nghiên nhướn mày: “Em là vợ anh, anh ấy là anh chồng của em, anh chồng mừng tuổi em dâu, đương nhiên em có thể nhận rồi.”
“À.” Nói vậy nghe cũng hợp lý. Nói cho cùng cũng đều là người một nhà.
Cô trả lời, lúc gửi tin nhắn đi, thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt, cô lại vào kiểm tra tài khoản.
Đang định mở ra xem thì thấy một hộp quà xuất hiện trước mắt, cô nhìn sang, chắc chắn đây là quà của Mâu Nghiên.
“Đây là cái gì?” Cô tò mò.
“Lì xì của chồng em.” Mâu Nghiên ngạo mạn trả lời.
Thương Mẫn nhận lấy, tò mò mở ra xem, một chiếc vòng cổ bằng kim cương, xâu lại bằng hợp kim titan, tỏa ra thứ ánh sáng khiến cô lóa mắt.
“Oa, vòng cổ phiên bản giới hạn của nhà TF!” Cô đã từng nhìn thấy chiếc vòng cổ này trước đây trong một cuộc họp báo. Lúc đó cô nghĩ rằng hẳn sẽ rất tuyệt nếu được đeo nó cùng chiếc váy cưới kia, nhưng giá của chiếc vòng cổ này quá cao, cô có cày hùng hục như trâu như bò cả đời cũng không mua nổi, không ngờ Mâu Nghiên lại mua nó cho cô.
“Làm sao anh biết…” Làm sao anh biết cô thích chiếc vòng này?