Bất cứ ai cũng bao gồm Mâu Nghiên.
Không khí im lặng.
Thương Mẫn nghĩ rằng theo tính cách của Mâu Nghiên, anh sẽ phải giằng co thêm, nhưng cô không biết tại sao, sau khi nghe những lời của Bạch Chấp, anh không phản đối, quay người và im lặng ngồi trên ghế sô pha.
“Đừng nói tôi không có nói trước.” Thương Mẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô vẫn kiên quyết nói với Mâu Nghiên: “Ngoại trừ phòng ngủ chính, tôi sẽ đặt camera giám sát ở mọi phòng, bao gồm cả khu vườn sau nhà, đề phòng ai đó làm gì rồi đổ lên đầu tôi. Anh có thể chấp nhận nó thì hãy chấp nhận, còn nếu không chấp nhận được, tôi sẽ rời đi cùng Bạch Chấp. “
Làm như ai cũng muốn sống với anh, cho dù cô chết cóng rồi chết đói ngoài đường, cô cũng không muốn chịu đựng những người phụ nữ khác trong ngôi nhà này.
“Tùy em.” Mâu Nghiên đáp lại.
Thái độ của anh càng khiến Thương Mẫn tức giận.
Khốn kiếp! Anh ta thực sự muốn sống trong sự giám sát hơn là đuổi Kỷ Mộng Hiền đi sao?
“Bạch Chấp! Đi thôi!” Thương Mẫn lại giật vali của Bạch Chấp: “Sao lại ở phòng của người làm? Anh là ân nhân của tôi, nên ở phòng khách, ở phòng khách tốt nhất.”
Cô không tin mình còn không khiến anh tức chết được!
Thương Mẫn đưa Bạch Chấp lên lầu. Có bốn phòng ngủ trên lầu, cô và Mâu Nghiên ở một phòng, Kỷ Mộng Hiền ở một phòng, chỉ còn lại hai phòng ở giữa. Thương Mẫn chọn phòng bên cạnh Kỷ Mộng Hiền, đưa hành lý của Bạch Chấp đặt vào.
Phòng này nhỏ hơn một chút và không có ban công riêng nhưng có đầy đủ tiện nghi, nhà vệ sinh riêng và cửa sổ cao từ trần đến sàn. Đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy ban công trên bên trái và bên phải.
Thương Mẫn ngồi xuống giường, cảm thấy lo lắng không nói nên lời.
Bạch Chấp mở vali ra, bên trong không có nhiều quần áo mà là một số phụ kiện máy tính, anh đặt chiếc ba lô xuống, đặt chiếc máy tính bên trong lên bàn làm việc.
“Này!” Thấy anh đối xử với mình như người vô hình, Thương Mẫn không nhịn được nói: “Anh còn không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao? Dù sao anh cũng có thể an ủi vài câu chứ.”
Bạch Chấp không dừng lại, anh ta đi mở rèm cửa, bầu trời tối sầm, và tiếng sóng khi có khi không đằng xa.
“Thứ cô cần không phải là sự an ủi của tôi.” Bạch Chấp rất tinh ý, anh ta treo vài bộ quần áo vào tủ, cũng không quan tâm đến sự thay đổi của tâm trạng Thương Mẫn.
Thương Mẫn bĩu môi, vẫn còn hờn dỗi.
“Tôi cảm thấy.” Bạch Chấp đột nhiên đứng im, quay đầu nhìn Thương Mẫn: “Mâu Nghiên hình như hơi khác thường.”
Thương Mẫn nhướng mắt: “Có phải đã trở nên xấu xa không?”
Bạch Chấp nhướng mày.
Anh ta biết tính cách của Mâu Nghiên.
Anh ta rất coi trọng Thương Mẫn, là một người có tính chiếm hữu cao, cho dù anh ta thay lòng với Thương Mẫn thì cũng không dễ dàng để Bạch Chấp vào ở nhà vậy.
Tuy nhiên, thái độ và biểu hiện của anh ta vừa rồi khiến Bạch Chấp có chút khó hiểu.
“Tôi không hiểu lắm về tình yêu của mấy người.” Bạch Chấp nói một cách nghiêm túc: “Nhưng tôi có thể thấy rằng anh ta rất thích cô.”
Bạch Chấp luôn không thích xen vào chuyện người khác, không bao giờ can thiệp chuyện của họ, nhưng ngay cả một người cục mịch như anh ta cũng có thể hiểu được rằng Mâu Nghiên rất quan tâm đến Thương Mẫn, tại sao cô lại lại không thể nhận ra?
Thương Mẫn không ngờ rằng Bạch Chấp sẽ thực sự nói như vậy, anh ta dường như không giống một người sẽ đi hòa giải chuyện của người khác.