Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 620


Thương Mẫn cảnh giác liếc nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy rằng anh ta và Mâu Khải có thể không phải là loại quan hệ như cô nghĩ.


“Có muốn cho bọn họ xuống được đây không.”


Giọng điệu của Lâm Chí trở nên thiếu kiên nhẫn hơn một chút, ánh mắt của Thương Mẫn cũng trở nên sắc bén hơn.


Thương Mẫn nhìn anh ta một cách cảnh giác, chậm rãi gật đầu.


Mâu Khải và Lâm Chí đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chỉ hy vọng anh ấy có thể kiềm chế được Lâm Chí.


Đợi tới khi Thương Mẫn gật đầu, Lâm Chí xoay người lại, chuyển động cái bình trang trí trên bức tường vài lần: “Rầm Rầm!” Một tiếng nổ vang lên, đám đàn ông trong kho hàng định rời đi thì nhìn thấy ở một góc tối trong kho hàng có một khe hở to bằng cánh cửa lộ ra ngoài, còn có ánh sáng mạnh từ bên trong chiếu ra.


Mâu Khải cẩn thận bước vào, bên dưới có những bậc thang bằng đá cẩm thạch, trên tường bên cạnh bậc thềm có những bức phù điêu tinh xảo, thoạt nhìn là phong cách của Lâm Chí.


Mâu Khải ra lệnh cho Tiêu Song và một vệ sĩ đi xuống cùng với anh, hai người còn lại ở lại canh giữ cầu thang.


“Cậu khải đến rồi à, có muốn uống trà không?”


Lâm Chí nhìn Mâu Khải đang từ bước xuống bậc thang, mỉm cười chào hỏi.


“Không cần, tôi tới chỉ muốn mang em ấy đi.” Mâu Nghiên trực tiếp đi tới bên cạnh Thương Mẫn, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì anh có thể lập tức phát hiện ra trạng thái hiện tại của Thương Mẫn không ổn cho lắm, trực giác nói cho anh biết anh phải lập tức rời khỏi căn phòng thí nghiệm này.


“Anh yêu cô ấy à?”


Giọng nói của Lâm Chí rất chắc chắn, anh ta nhìn vào đôi mắt tràn đầy thương tâm và thất vọng của Mâu Khải.


Trong nháy mắt này, Thương Mẫn thiếu chút nữa đã nghĩ Lâm Chí thật lòng yêu Mâu Khải, trên người anh ta hiện ra loại cảm giác oán phụ bị chồng ruồng bỏ một cách mãnh liệt.


“Không có liên quan gì tới anh, không được tổn thương em ấy.”


Mâu Khải rõ ràng cảm nhận được sức lực trong cơ thể nhanh chóng biến mất, anh nhanh chóng bước tới chỗ Thương Mẫn, trước khi hoàn toàn ngã xuống, muốn đưa Thương Mẫn ra khỏi phòng thí nghiệm.


Vừa đi đến chỗ Thương Mẫn liền ngã xuống ghế sô pha, Mâu Khải quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Song và vệ sĩ phía sau, cả hai người đều vô lực ngồi dưới đất.


Lâm Chí nhàn nhạt liếc nhìn vài người, lại quay về bàn làm việc, tập trung chiết xuất thuốc thử.


“Lâm Chí.” Mâu Khải tối sầm mặt lại, nặng nề gọi tên anh ta.


“Câm miệng, chỉ có cô ấy mới có thể nói chuyện với tôi.”


Hai mắt Lâm Chí đỏ hoe, trong mắt tràn đầy điên cuồng, hung hăng trừng mắt nhìn Mâu Khải, không kiên nhẫn quát lên.


Mâu Khải bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, anh còn muốn cứu Thương Mẫn ra ngoài nhưng không thể mặc cho Lâm Chí đùa giỡn được.


Không khí trong phòng thí nghiệm này do Lâm Chí điều chỉnh, chỉ có Lâm Chí mới có thuốc giải để khôi phục thể lực.


Anh chưa bao giờ nghi ngờ tài năng chữa bệnh của Lâm Chí, chỉ cần anh ta không muốn đưa thuốc giải, trong nửa tháng sẽ không có ai có thể nghiên cứu được.


“Cậu khải, anh ta muốn làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK