“Nhà thờ Milan.” Thương Mẫn không kịp chờ đợi mà bước xuống từ trong xe, nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như cảm thấy mình đang ở trong mộng ảo.
Là một chuyên gia thiết kế thời trang, Milan là nơi mà tất cả các học sinh đều hướng tới, mà đại nhà thờ Milan này cũng chính là một nơi mang phong thái thiêng liêng mà bọn họ khát vọng được đặt chân đến.
“Đi xem một chút đi.” Mâu Nghiên thu hồi cảm xúc không tốt lúc nãy.
Thương Mẫn mừng thầm trong bụng, nhanh chân đi vào trung tâm quảng trường, đi về phía nhà thờ.
Đang là buổi chiều, tuy là vào mùa đông, nhưng mà trên quảng trường có rất nhiều người lui tới. Thương Mẫn đi vào trong đám người, một giây sau bàn tay được nắm lấy, cô cúi đầu xuống nhìn mười ngón tay đan nhau của hai người.
“Sao anh biết em muốn đến đây?” Thương Mẫn rất hiếm khi thân mật với Mâu Nghiên như thế, là do có chút xấu hổ. Nhưng mà nghĩ đến bây giờ đang ở Ý, người bên cạnh cũng không biết bọn họ, cô thu lại vẻ nhăn nhó của mình, thân thể nhích lại gần anh.
“Anh đoán.” Mâu Nghiên nhẹ giọng trả lời cô.
Lúc Thương Mẫn di chuyển đồ từ nhà họ Thương đến biệt thự Vịnh Nam, Mâu Nghiên giúp cô thu dọn đồ đạc, bất ngờ lật tới ghi chép bạn học của cô. Ở trong đó có kẹp một tờ bưu thiếp, bối cảnh bưu thiếp chính là nhà thờ Milan.
Hai người đi vào trong nhà thờ, lối kiến trúc gothic làm Thương Mẫn mở rộng tầm mắt, ánh mắt của cô mở to quét nhìn toàn cảnh xung quanh, đi theo bên cạnh Mâu Nghiên giống như là bước vào một thế giới kì diệu khác.
“Thật là đáng tiếc, Tô Huệ Phi không đến đây.” Còn có Du Thắng…
Trong mắt của Thương Mẫn mang theo vẻ cô đơn.
Năm nhất đại học, mùa đông năm ấy, ba người bọn họ vừa ăn xiên nướng vừa uống bia, lúc hơi say thì đã từng hứa hẹn với nhau một ngày nào đó bọn họ sẽ mở show thời trang ở Milan.
Du Thắng còn nói với cô là anh ta sẽ cho cô một hôn lễ long trọng dưới sự chúc phúc của cha xứ ở nhà thờ Milan.
Mấy tháng trước, Thương Mẫn còn lấy chuyện này ra để trêu đùa anh ta, nói anh ta chỉ có nói mà thôi, không thể dẫn cô đến Milan để tham quan. Lúc đó, Du Thắng còn thề son sắt nói với cô, rằng anh ta nhất định sẽ cố gắng thực hiện giấc mơ này của cô.
Thương Mẫn đang suy nghĩ những chuyện này, bước chân của Mâu Nghiên đã dừng lại.
“Sao vậy?” Thương Mẫn có chút kỳ quái hỏi anh.
“Em ở đây chờ anh một lát, anh đi nhà vệ sinh.” Mâu Nghiên rất không đúng lúc mà nói ra câu này, Thương Mẫn buông tay của anh ra, gật đầu.
Bóng dáng của Mâu Nghiên biến mất trong tầm mắt của Thương Mẫn, cô đứng yên tại chỗ quét mắt nhìn một vòng, cảnh tượng tráng lệ xung quanh làm cho cô hoa mắt. Nơi này không chỉ là nơi để thờ cúng, mà còn là mảnh đất lành để người đến đây du lịch mua sắm, người lui tới cũng không ngừng. Thương Mẫn đi dạo, chụp lại không ít đồ vật có cảm giác, vì để lưu giữ lại linh cảm thiết kế cho mình.
“Chào cô.” Bên tai đột nhiên xuất hiện một âm thanh, Thương Mẫn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy là hai cô gái nước R trẻ tuổi, trong tay của bọn họ đều có cầm hoa hồng, ý cười nở rộ.
“Chào hai người…” Thương Mẫn không hiểu.
“Cô là Thương Mẫn có đúng không?” Một cô gái trong đó lên tiếng hỏi.
Làm sao bọn họ lại nhận ra cô vậy chứ? Thương Mẫn ngơ ngác nhẹ gật đầu.
“Cái này là của một quý ông tặng cho cô.” Cô gái vươn tay ra, đưa hoa ở trong tay cho Thương Mẫn.
Thương Mẫn ngạc nhiên, cô nhận lấy hoa ở trong tay của hai cô gái, còn sửng sờ đứng nguyên tại chỗ.
Cô nhìn bông hoa hồng rực rỡ ở trên tay, Thương Mẫn chợt hiểu ra điều gì đó, cô khẽ nhếch khóe miệng, ngửi hương thơm của bông hoa.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm bóng dáng của Mâu Nghiên, nhưng mà lại tốn công vô ích.