Thương Mẫn ngẩng đầu lên và ngước mặt nhìn anh.
“Anh chưa bao giờ nghi ngờ em và Lê Chuẩn, là vì anh hiểu cậu ta. Cho dù cậu ta có thích em, cũng không thể nào giành lấy tình yêu của người khác. Nhưng không phải ai cũng hiểu cậu ta, và không phải ai cũng hiểu em.”
Nhiều người đều nghĩ rằng Lê Chuẩn thích cô, nhưng cô chưa bao giờ nhận ra rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng và để mặc cho sự tình phát triển đến bây giờ, và Tô Huệ Phi có phản ứng như vậy cũng là bình thường.
“Em đi tìm cậu ấy nói cho rõ.” Nói xong, Thương Mẫn định đứng dậy đuổi theo.
“Chuyện này em không giải quyết được.” Mâu Nghiên ngăn cô lại: “Cởi chuông phải do người buộc chuông. Người cần phải đi giải quyết, không phải là em.”
Một bữa cơm đoàn viên kết thúc chẳng mấy vui vẻ.
Thương Mẫn về đến biệt thự Vịnh Nam, cả người được bảo phủ trong khói mù.
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên Tô Huệ Phi nổi giận đến thế với cô, cũng là lần đầu hai người mâu thuẫn lớn như vậy. Cô vùi mình trên sofa, bị trạng thái này khiến cho không biết phải làm sao.
Đã đến kỳ nghỉ, lâu rồi không có ai ở đây, dì nấu ăn trong nhà đã về quê ăn tết. Mâu Nghiên đeo tạp dề đứng trong bếp, tay cầm xẻng đảo cơm, nhìn đống nguyên liệu trước mặt mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đây là lần đầu tiên ăn cơm anh nấu.
Trước đó Thương Mẫn còn phấn khích nói muốn tự nấu cơm, giờ cô chán chường nằm đó, vấn đề nan giải này giao cho anh.
Anh lấy điện thoại ra, lúng túng tải một phần mềm dạy nấu ăn, bắt đầu hành động một cách vụng về.
Cả đêm Thương Mẫn trằn trọc không ngủ được, lúc dậy mới thấy mệt mỏi. Giờ ngồi một lúc lại càng buồn ngủ hơn, đang mơ màng muốn ngủ thì nghe thấy tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo trong bếp. Cô đứng dậy, khom người muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Dáng người hơn một mét tám của Mâu Nghiên đeo chiếc tạp dề Pikachu do cô mua giống hệt như ba mặc đồ của con gái, tay anh cầm dao đặt lên củ khoai tây vẫn còn dính đất.
“Cởi đồ ra.” Anh lạnh lùng nói với củ khoai tây.
Thương Mẫn suýt chút nữa là bật cười, cô che mũi, vui vẻ bởi hành động của Mâu Nghiên.
Có lẽ cậu ấm nhà giàu như anh cũng chưa vào bếp bao giờ, mặc dù ở quân đội từng chịu khổ nhưng cũng chỉ làm những chuyện như hành quân hay chiến đấu. Thương Mẫn trốn sau khung cửa ôm ngực, muốn xem thử hôm nay Mâu Nghiên sẽ nấu bữa này thế nào.
Mâu Nghiên cầm củ khoai tây, gọt vỏ qua quýt cho nó rồi đặt lên thớt, sau vài hành động, sợi khoai tây truyền thuyết đã bị anh cắt thành que khoai tây.
Anh vừa nhìn công thức trên điện thoại vừa làm, nhưng rõ ràng đọc thì tưởng như đơn giản nhưng làm trong thực tế thì không đơn giản như thế.
Con cá sau khi đã bị chặt đầu bỏ vào nồi dầu lại bật nhảy lên, dầu sôi bắn đầy đất, những que khoai tây với kích cỡ khác nhau vẫn ở trong nồi, và khi Mâu Nghiên đang nghiêm túc tính xem hai gam nước tương là bao nhiêu thì nó đã dần cháy thành màu đen.
Thương Mẫn trốn ở phía sau nhìn Mâu Nghiên tay chân lúng túng làm xong những việc này, tâm trạng bị Tô Huệ Phi ảnh hưởng đã tốt trở lại.
Nhìn bóng lưng của anh, cô có thể thực sự cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Người đàn ông của cô không giỏi ăn nói, kiêu ngạo và thường tỏ vẻ người lớn trước mặt cô, trước giờ luôn điềm tĩnh nhưng bụng dạ đen tối. Cô không ngờ đời mình còn có thể nhìn thấy dáng vẻ lúng túng này của anh.