Lê Chuẩn không nói thêm gì nữa, ngây ngô đứng đó, không biết làm sao.
Thương Mẫn nhìn kỹ biểu cảm của Tô Huệ Phi, lại nhìn Lê Chuẩn đang đứng một bên, như thể trước mặt bọn họ nghe ra được một chút chuyện linh tinh, có chút chua.
“Ơ kìa, tớ nói đùa đó.” Tô Huệ Phi cũng nhận ra ánh mắt của Thương Mẫn, cô biết Thương Mẫn thông minh, ngộ nhỡ đoán ra được điều gì đó, đến chừng đó cô làm sao ngừng lại được?
“Cậu kể một chút về chuyện của Mạc Hậu cho tớ biết đi? Mấy ngày nay bọn cậu đã xảy ra những chuyện gì? Cậu nói có chuyện tạm thời nán lại, tớ không ngờ lại là chuyện như vậy.” Tô Huệ Phi ép buộc đổi chủ đề.
“Vậy hai người nói chuyện trước đi, tôi đi xem đồ ăn đã xong chưa.” Nhìn thấy thái độ của Tô Huệ Phi đối với mình không tốt lắm, trong lòng Lê Chuẩn cũng rất không thoải mái, nghĩ rằng chắc cô vẫn đang vì chuyện ở Milan mà có điều vướng mắc, nói một tiếng rồi rời đi.
Thương Mẫn và Tô Huệ Phi đang nói về vụ việc tai nạn xe rơi của Mạc Hậu, nhưng ánh mắt của Tô Huệ Phi vẫn luôn dõi theo Lê Chuẩn, sau khi nhìn thấy anh biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng lại cảm thấy buồn rầu.
Cô thực sự không ra hiệu cho anh ở lại gặp mặt như vậy sao? Đến cơ hội ngồi xuống nói chuyện cũng không cho.
“Này.” Thương Mẫn kể được nửa chừng, nhận thấy Tô Huệ Phi vốn không có lòng dạ nào nghe cô nói, liền lấy tay đánh vào bả vai cô: “Làm sao vậy? Người ta cũng đã đi xa rồi.”
Tô Huệ Phi hoàn hồn lại, mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Cậu đang nói gì vậy?”
“Còn giả bộ với tớ.” Thương Mẫn khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ lòng đã hiểu rõ: “Lời ban nãy cậu nói có vị chua sắp nhỏ ra giấm rồi.”
“Tớ nào có…” Giọng nói của Tô Huệ Phi nhỏ xuống.
“Sao đây? Nhìn trúng cái gã ngốc nghếch đó rồi?” Thương Mẫn hỏi cô.
Kỳ thực chuyện này cũng bình thường, Lê Chuẩn đẹp trai, dáng chuẩn, tuy không có gia cảnh tốt nhưng anh là tổng giám đốc của Nova, dễ dàng kiếm được hàng chục tỷ. Quan trọng hơn cả, anh là người độc thân lâu năm, từ lúc sinh ra đến nay cũng chưa từng yêu đương lần nào.
Tô Huệ Phi cung Song Tử, trầm lặng như bị liệt và năng động có phần tinh nghịch, còn Lê Chuẩn cung Bảo Bình, bên ngoài thẳng thắn như ánh mặt trời nhưng xử sự lại điềm tĩnh, chu đáo. Trước đó Thương Mẫn còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm, Song Tử gặp Bảo Bình, đó là trời sinh một cặp, trăm năm hòa hợp…
“Cậu đừng đoán mò nữa.” Tô Huệ Phi vội vàng gạt bỏ ý nghĩ trong lòng: “Anh ta không phải mẫu người tớ thích. Hơn nữa, tớ đã đồng ý với ba mẹ là đợi sau Tết, con trai của một người bạn tốt của họ sẽ từ nước ngoài trở về, đến lúc đó tớ sẽ đi coi mắt.”
“Coi mắt?” Thương Mẫn ngạc nhiên: “Sao cậu lại muốn đi coi mắt? Nóng lòng muốn kết hôn như vậy làm gì? Cậu mới có hai mươi hai tuổi mà.”
“Tớ không giống như cậu, một người no cả nhà không đói. Ba mẹ tớ vốn có con muộn, trong nhà chỉ có mình tớ. Khi tớ tròn mười tám tuổi, đã giục muốn bế cháu. Tớ có thể kéo dài tới bây giờ đã là tớ thông minh và lanh lợi rồi.” Tô Huệ Phi trợn tròn mắt.
Nhắc đến ba mẹ cô, hiển nhiên làm cô đau lòng đến thấu xương, nhưng chỉ có điểm này thật sự khiến cô đau đầu.
Tốt nghiệp đại học chưa đầy nửa năm, đối tượng coi mắt có thể góp thành một đội bóng đá, nhưng cô không thích ai trong số họ.
“Vậy cậu tìm Lê Chuẩn đó.” Thương Mẫn vỗ đùi cô: “Cậu là bạn thân nhất của tớ, Lê Chuẩn là anh em của Mâu Nghiên, hai người ở bên nhau, đẹp đôi sẵn, thân càng thêm thân, sau này chúng ta có thể ở bên nhau cả đời rồi.”
Tô Huệ Phi há miệng thở dài sau khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Thương Mẫn.
Lê Chuẩn… Cho dù cô có thích anh ta đến mức nào đi nữa, nhưng làm sao có thể ở bên một người đàn ông trong mắt toàn là bạn thân của mình?