“Đây đều là bác sĩ tôi quen, họ rất am hiểu cách điều dưỡng cơ thể. Bây giờ em không tiện đi ra ngoài, chỉ có thể chịu thiệt một chút.”
“Cảm ơn!”
Thương Mẫn cảm kích nở một nụ cười nhạt, bây giờ thân thể xác của cô thật sự đã hỏng bét, để bảo vệ đứa bé trong bụng, chỉ có thể làm phiền Mâu Khải.
Mấy bác sĩ Mâu Khải tìm có hiệu suất làm việc rất cao, rất nhanh đã kiểm tra tình hình thân thể Thương Mẫn xong, sau đó kê đơn thuốc và thực đơn phối hợp trị liệu.
“Cô Thương, bây giờ cơ thể cô đang bị tổn thương, còn có dấu hiệu động thai, vấn đề ở phương diện cảm xúc rất lớn, bây giờ tình trạng của cô không tốt, mong cô phối hợp điều trị với chúng tôi, yên tâm tĩnh dưỡng.” Mâu Khải dẫn theo bốn bác sĩ trung niên, bác sĩ lớn tuổi nhất trầm mặt nói.
Ông ta bày ra vẻ nghiêm túc và cẩn trọng, trong giọng nói mang theo mấy phần không hài lòng.
Thương Mẫn nghe ông ta nói thì lỗ tai nóng lên, cười cười xấu hổ.
Đúng là cô có lỗi với đứa bé này, do cô không bảo vệ tốt đứa bé, đứa bé vừa xuất hiện đã phải theo cô trốn tránh khắp nơi, bị hãm hại nhiều lần, còn phải chịu đựng bạo lực mạng.
Dường như bác sĩ đang ra đòn cảnh cáo để Thương Mẫn nhanh chóng tỉnh ngộ.
Cho dù là vì đứa bé, cô cũng muốn nhanh chóng giải quyết những chuyện này càng sớm càng tốt, cô không muốn con của mình vừa ra đời sẽ gặp phải những hôm nay mình gặp phải, không muốn con của mình từ nhỏ đã bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn vào.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ phối hợp thật tốt, các ông vất vả rồi.”
Bác sĩ vẫn sầm mặt như cũ, nhìn Thương Mẫn thật sâu rồi rời đi.
Bạch Chấp tập trung nhìn các chú ý và thực đơn mỗi ngày bác sĩ ghi lại cho Thương Mẫn, nhớ kỹ từng chữ một, Thương Mẫn đã muốn sinh đứa bé này, vậy thì anh ta sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ tốt hai mẹ con họ.
Vẻ mặt Mâu Khải cứng đờ, không ngờ người kia lại nói như thế trước mặt mọi người.
“Thương Mẫn,ngại quá, tính tình ông ta có hơi kỳ quái nhưng y thuật rất tốt.”
“Ông ấy nói không sai, do tôi không chăm sóc đứa bé tốt.” Giọng điệu Thương Mẫn hơi buồn buồn, trong giọng nói tràn đầy vẻ tự trách và đau lòng, cô cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, ngón tay tinh tế đặt lên bụng.
Ánh mắt Mâu Khải hơi trầm xuống: “Em nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện bên ngoài tôi sẽ xử lý.”
Sau khi Mâu Khải rời đi, cuối cùng Bạch Chấp đã nhớ kỹ những việc Thương Mẫn cần phải chú ý, anh ta ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Những sự việc gần đây xảy xa nối tiếp nhau, Thương Mẫn lại không thể làm gì, cho dù cô giãy giụa thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi cuộc sống bộn bề.
Nhưng bây giờ cô đang mang thai, đứa bé không chịu giày vò được, chỉ có thể chăm sóc tốt đứa bé trong bụng, chuyện còn lại chỉ có thể làm phiền Bạch Chấp.
Thương Mẫn cúi đầu, suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ, đưa điện thoại cho Bạch Chấp: “Anh vất vả rồi.”
Bạch Chấp vừa lòng nhìn điện thoại Thương Mẫn trên tay mình: “Tôi đi xử lý.”
Giọng nói của anh ta rất chân thành, mỗi một chữ nói ra đều rõ ràng.
Do anh ta vô dụng, nên mới để cô rơi vào cục diện kinh khủng như vậy.
- ·· Chạng vạng tối ngày thứ hai, sau khi tan làm Tô Huệ Phi đi thẳng đến dinh thự lưng chừng núi, vừa vào cửa đã ôm Thương Mẫn thật chặt: “Thương Mẫn, cậu không sao chứ! Làm tớ lo lắng muốn chết, hôm qua tớ đến nhà của cậu mà không thấy cậu, tớ hoảng sợ đến nỗi suýt nữa báo cảnh sát.”
“Tớ không sao!” Thương Mẫn vỗ nhẹ vào lưng Tô Huệ Phi, tựa đầu lên vai cô, cảm giác an tâm này thật thoải mái, cũng may bây giờ cô vẫn còn người bạn tốt này.