Những lời này của Mâu Khải bỗng nhiên kích động Lâm Chí, anh ta đập mạnh vào bàn cà phê, hai mắt đầy vẻ điên cuồng, giọng nói gắt gao gầm gừ: “Mày câm miệng, mày có tư cách gì…”
Thừa lúc Lâm Chí đang kích động và giằng co với Mâu Khải, Thương Mẫn nhanh chóng cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê và đâm vào lưng anh ta một cách quyết liệt.
Lâm Chí vừa nói được nửa lời thì cảm thấy lưng đau nhói, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Mẫn. Anh ta chịu đựng cơn đau dữ dội ở lưng, xoay người, hai tay bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh mai và trắng nõn của Thương Mẫn.
Nhát dao đâm Lâm Chí vừa rồi Thương Mẫn đã dùng toàn bộ sức lực, lúc này cô chỉ có thể nằm trên ghế sô pha, trơ mắt nhìn đôi tay gầy guộc và tái nhợt của Lâm Chí tiến đến gần cổ mình từng chút một. Dần dần hơi thở của cô càng trở nên khó khăn, cô há miệng theo bản năng, muốn hít thở thêm không khí.
Ngay khi Thương Mẫn sắp không gắng gượng được ngất đi, đôi tay bóp trên cổ cô yếu ớt buông xuống, Lâm Chí khuỵu xuống bên chân cô.
Sau khi Lâm Chí ngã xuống, Thương Mẫn mới nhìn thấy Mâu Nghiên ở phía sau anh ta, và trên lưng Lâm Chí không biết từ lúc nào đã có thêm hai vết thương đẫm máu khác.
“Mau tìm cách thoát ra ngoài.” Mâu Nghiên mệt mỏi ngồi dựa vào ghế sô pha.
“Đợi thêm mười phút nữa, nhà thiết kế thi công phòng thí nghiệm này trước đó sẽ đến đây ngay, anh ta có thể đưa chúng ta ra ngoài.”
Mâu Khải luôn thích để lại một lối thoát cho bản thân khi làm mọi việc. Lúc đầu khi Lâm Chí lấy tiền sửa phòng thí nghiệm này, mặc dù anh không đến xem qua nhưng nhà thiết kế phòng thí nghiệm này là người của anh.
Nhưng thật không may hôm nay nhà thiết kế đó đang đi công tác ở một thành phố khác, sau khi ở đây xảy ra chuyện anh ta đang ngồi trực thăng đến đây.
Thương Mẫn thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thoảng cô nhìn thời gian trên điện thoại, hy vọng mười phút sẽ đến nhanh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Mâu Khải đột nhiên nhận được tin nhắn, trong mắt đầy vẻ vui mừng: “Nhà thiết kế đến rồi, chúng ta sẽ có thể ra ngoài ngay thôi.”
“Tốt quá rồi.” Thương Mẫn vui mừng, nước mắt như sắp tuôn ra.
Khi họ không chú ý, Lâm Chí đang nằm bên chân Thương Mẫn, không biết từ lúc nào đã mở to đôi mắt đỏ hoe, lưng đau dữ dội khiến anh ta không thể cử động được.
Ha!
Tìm nhà thiết kế đến là muốn ra ngoài, nằm mơ đi.
Lâm Chí biết hôm nay mình thế nào cũng không thể rời khỏi phòng thí nghiệm này một cách an toàn, đôi mắt đỏ bừng đầy quyết tâm và điên cuồng, có thể khiến tất cả con cháu nhà họ Mâu chôn cùng mình, anh ta cũng không thiệt.
Khi Thương Mẫn và những người khác đang vui mừng mong đợi được cứu ra ngoài, Lâm Chí từ từ duỗi tay xuống dưới bàn cà phê, mở một khối gạch hình thoi, ấn mạnh ngón tay vào một vòng tròn màu đỏ trên gạch.
Sau khi vòng tròn màu đỏ được ấn xuống, Lâm Chí đang nằm trên mặt đất đột nhiên cười phá lên điên cuồng. Tiếng cười của anh ta hung ác và tuyệt vọng, khiến Thương Mẫn lập tức sợ hãi nổi cả da gà. Cô cố gắng rụt người về sau, theo bản năng muốn tránh xa người đàn ông đang nằm bên chân mình này.
“Anh cười cái gì?”
Mâu Khải là người đầu tiên nhận thấy sự bất thường của Lâm Chí, lạnh lùng chất vấn.
“Hahaha, cười chúng mày sắp phải chôn mình trong phòng thí nghiệm này. Nghĩa địa sáu trăm tỷ, không tính là uất ức đúng không?”