“Không có chuyện gì mà đời người nhất thiết phải làm. Cậu cũng biết không phải đàn ông nào trên thế giới này cũng giữ mình trong sạch như Mâu Nghiên nhà cậu. Tớ ghét nhất những người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ, dây dưa không dứt với đủ loại phụ nữ. Thay vì lãng phí thời gian trên người bọn họ, chi bằng sống một cuộc sống tự do an nhàn.”
Sắc mặt Tần Kha nhất thời tối sầm lại.
Thương Mẫn trở nên khó xử, lời này rõ ràng là dành cho Tần Kha.
Nói đến dễ thay lòng đổi dạ, cả thành phố Nam, Tần Kha đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Người mẫu nào hễ là nổi trội hơn chút trong công ty anh ta chưa từng dính xì căng đan với anh ta?
Sau chuyện của Thái Lặc, Mạnh Kha đã sớm hết hy vọng với đàn ông. Trông Tần Kha và Thái Lặc cũng là cá mè một lứa, muốn lay động lòng cô ta, e rằng không dễ dàng như vậy.
Thương Mẫn cười haha qua loa cho qua chuyện, bầu không khí giữa mấy người họ bỗng chốc trở nên vắng vẻ.
Cũng may ngay sau đó, Đoàn Quốc đưa vợ đến, trên tay bế một bé gái khoảng ba tuổi, đôi mắt tròn xoe vô cùng đáng yêu.
Mợ chủ của nhà họ Đoàn có chút không giống với tưởng tượng của Thương Mẫn, cô vốn tưởng rằng người có thể khiến một người đàn ông ưu tú như Đoàn Quốc quyết một lòng như vậy, dù thế nào cũng phải là một người xinh đẹp như Mạnh Kha, nhưng khi gặp được người thật, cô ta không cao, dáng người cũng hơi mập như Thương Mẫn, chỉ là đôi mắt vô cùng trong veo hệt như của cô bé trong vòng tay Đoàn Quốc, vừa nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy rất thân thiện.
“Anh hai đoàn, chị dâu.” Thương Mẫn vội vàng bước tới.
Mợ chủ nhà họ Đoàn có chút lúng túng, Đoàn Quốc nắm lấy tay cô ta, giọng dịu dàng giới thiệu với cô ta: “Đây là cô Thương Mẫn, người anh từng kể với em.”
“Đây là vợ tôi Lục Tâm Hoài và con gái An An.”
“Cô Thương.” Lục Tâm Hoài có chút không tự nhiên, đưa hộp quà trong tay đến: “Lần đầu gặp mặt, tôi đã chuẩn bị một chút quà nhỏ, cô đừng chê.”
Thương Mẫn cười rạng rỡ, nhận quà của Lục Tâm Hoài: “Từ lâu đã nghe nói nhà anh Đoàn có người vợ quý, rất giỏi giang, quản anh rất chặt, không cho anh đi đâu cả. Hôm nay gặp mặt, chị dâu dịu dàng thùy mị như vậy, nào có khắt khe như lời anh Đoàn nói, rõ ràng là anh quá bận lòng, không nỡ xa chị.”
Lục Tâm Hoài được Thương Mẫn nói như vậy, mặc đỏ bừng mắc cỡ, nhích lại gần Đoàn Quốc, Đoàn Quốc cũng mỉm cười, một tay bế con gái và tay kia nắm lấy tay cô ta: “Cô đừng trêu ghẹo cô ấy, da mặt cô ấy rất mỏng. Nếu còn tiếp tục chọc cô ấy giận lên, về nhà tôi không dỗ dành nổi.”
Lục Tâm Hoài đánh vào vai Đoàn Quốc giận trách, Thương Mẫn đứng cạnh nhìn thấy, trong lòng ngưỡng mộ không thôi.
Nghe nói họ lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ, cả đời này của họ chỉ có một người yêu là đối phương, ở bên nhau lâu như vậy, con cái cũng lớn vậy rồi, vẫn còn đằm thắm như vợ chồng son.
Cũng không biết cô và Mâu Nghiên có được như họ không, vài năm nữa cũng sẽ bế con và trở thành một gia đình ba người hạnh phúc không?
“Dì xinh đẹp…” Thương Mẫn đang say sưa, cô bé An An trong vòng tay của Đoàn Quốc chỉ tay về phía cô, miệng lẩm bẩm.
Trước mắt Thương Mẫn sáng lên, cô đưa tay ra làm động tác bế về phía cô bé: “Cho dì bế có được không?”
Từ nhỏ Thương Mẫn đã thích trêu đùa con nít, đặc biệt là cô bé xinh như búp bê này, quả thực là yêu thích không muốn rời tay.
An An cũng không sợ người lạ, nhìn thấy Thương Mẫn giang hai tay ra liền sà vào vòng tay Thương Mẫn không chút khách sao.
Thương Mẫn bế lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại này, đôi tay mũm mĩm cùng má nhỏ có thể véo ra nước, cô bé gọi cô một tiếng dì nhỏ êm ái khiến mọi người đều đến xem vui.