“Nhưng tôi cũng biết anh nhất định sẽ đến.” Cho nên anh ta mới cố hết sức bảo vệ tính mạng của Thương Mẫn, muốn cô có nhiều thời gian hơn một chút để có thể đợi được anh.
“Tại sao anh muốn làm như vậy?” Mâu Nghiên hỏi anh, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tôi không có ý nghĩ không nên có đối với cô ấy.” Bạch Chấp quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Mâu Nghiên.
Không có ý nghĩ không nên có? Anh tin anh ta mới là lạ! Một người đàn ông nguyện ý đánh cược tính mạng của mình để bảo vệ một người phụ nữ, chẳng lẽ là muốn làm anh em với cô ấy sao?
“Anh cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Mâu Nghiên cười nhạt.
Bạch Chấp rũ mắt xuống, từ chối trả lời.
“Tôi đã điều tra lý lịch cá nhân của anh, tất cả những thông tin đều là giả.” Mâu Nghiên lấy bật lửa ở trong túi ra, cầm ở trong tay thưởng thức: “Trường học mà anh điền chưa bao giờ có một người tên là Bạch Chấp.”
Cá tính của Tần Kha vẫn luôn như vậy, mướn ai đó thì chỉ cần hợp mắt là được. Thuộc hạ dưới tay anh ta thì lại càng bất cẩn. Tên Bạch Chấp này xâm nhập vào công ty của anh ta mà anh ta lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Anh là ai?” Mâu Nghiên chất vấn Bạch Chấp: “Anh ra sức tiếp cận Thương Mẫn là vì cái gì?”
Anh ta ẩn nấp ở công ty của Tần Kha mấy tháng, vẫn luôn biểu hiện bình thường. Hơn nữa, rõ ràng anh ta có thể lựa chọn chức nghiệp mà anh ta am hiểu, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn làm người mẫu.
Kết hợp với biểu hiện của anh ta sau đó thì cũng chỉ có một lý do… Thương Mẫn là một nhà thiết kế.
Ngành thiết kế ở thành phố Nam lớn như vậy, làm người mẫu, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể lăn lộn đến bên cạnh Thương Mẫn không một kẽ hở.
Hai tay của Bạch Chấp đen xen cùng một chỗ, tuy rằng biên độ không lớn nhưng Mâu Nghiên vẫn nhận ra ngón tay anh ta có rung động nho nhỏ.
Bạch Chấp kiêng kỵ anh.
“Có người muốn tôi bảo vệ cô ấy.” Bạch Chấp nhẹ giọng nói một câu.
Hai mắt Mâu Nghiên híp lại một cái.
“Người nào?”
Bạch Chấp lại trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện tôi có thể nói cho anh biết cũng chỉ có như vậy. Tôi sẽ không làm hại cô ấy, cũng sẽ không có suy nghĩ khác. Sự tồn tại của tôi chỉ vì để bảo đảm cho sự an toàn của cô ấy.”
Mâu Nghiên hừ lạnh.
“Người phụ nữ của tôi không cần người khác bảo vệ.”
“Anh chắc chứ?” Bạch Chấp nhướn mày.
Mâu Nghiên nắm chặt bật lửa trong tay, cũng nhìn thẳng vào Bạch Chấp. Ánh mắt của hai người đàn ông va chạm nhau nảy sinh tia lửa, một bên nóng nảy, một bên lạnh lùng, trong không khí tràn đầy nhân tố bùng nổ.
“Tôi nói rồi, tôi chỉ phụ trách bảo vệ cô ấy.” Cuối cùng vẫn là Bạch Chấp mở miệng trước.”Còn những chuyện khác, sau này anh sẽ biết.”
Mâu Nghiên cong khóe môi, nét mặt lãnh đạm.
Thực ra anh cũng không định hỏi ra cái gì từ trong miệng của Bạch Chấp.