Lê Chuẩn còn định nói gì đó, nhưng Thương Mẫn đã ngắt lời anh ta: “Được rồi, anh đừng nói nữa, vừa hãy tôi cũng muốn yên tĩnh một mình.”
“Thương Mẫn.” Tô Huệ Phi nắm tay cô: “Dù thế nào thì cậu vẫn còn có chúng tớ, cần gì cứ nói cho chúng tớ bất cứ lúc nào.”
Thương Mẫn gật đầu.
Lê Chuẩn lái xe đưa Thương Mẫn về căn hộ nhỏ của cô.
Bước vào khu vườn nhỏ, Thương Mẫn mang nhiều cảm xúc lẫn lộn, lần trước tới đây là ngày cô đăng ký kết hôn, cô bắt gian Du Thắng ngay tại giường, vậy mà chỉ chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
Căn hộ nhỏ độc lập này là của hồi môn mẹ để lại cho cô, vậy nên mọi thứ xung quanh rất đầy đủ, tuy không thể sánh với biệt thự Vịnh Nam của Mâu Nghiên, nhưng cũng đã đủ để cô ở.
Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn giúp cô mang hành lý vào, mua tất cả những thứ cần thiết hàng ngày cho cô, tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, sau khi chuẩn bị ổn thoả mọi thứ mới ra về.
Sau một ngày bận rộn, Thương Mẫn thay bộ đồ mới, mệt mỏi nằm lên giường.
Ngôi nhà từng mang theo bao hi vọng nửa đời sau của cô nay lại vắng lặng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của mình.
Cô mở mắt nhìn trần nhà, đôi mắt từ từ đỏ lên, cuối cùng, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.
Cuối cùng cô cũng không kìm được nữa.
Khi chỉ còn một mình, đêm khuya tĩnh lặng, nỗi buồn không ngừng ập đến.
Thật buồn… Cho dù cô giả vờ mạnh mẽ, kiên cường hơn nữa, vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng cô thật sự rất buồn.
Tại sao người cô hết mực yêu thương lại đột nhiên thay đổi trở nên thế này?
Cuộc đời này cô đã từng yêu hai người. Cô còn có thể không màng mọi thứ mà tranh với Thương Tuyết, nhưng đến bên Mâu Nghiên, cô lại trở nên yếu ớt, vô lực.
Du Thắng phản bội cô đến với Thương Tuyết, cô tức giận, không cam lòng, cảm thấy năm năm tình yêu của mình đã gửi gắm sai người. Nhưng Mâu Nghiên thờ ơ với cô khiến cô còn sợ hãi hơn bao giờ hết.
Liệu anh có bỏ cô không? Nếu thật sự như vậy thì cô nên làm gì?
Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn ra khỏi căn hộ, Tô Huệ Phi lên xe, vẫn im lặng không nói lời nào.
“Cô ấy ở đây một mình sẽ không sao chứ?” Lê Chuẩn vẫn không yên lòng, anh ta mở cửa sổ nhìn về phía cửa căn hộ, thấy Tô Huệ Phi không đáp lại mình thì quay đầu, lúc này mới phát hiện cô ấy vẫn luôn cúi đầu.
Khi đến họ nói về chuyện của Thương Mẫn, bây giờ không còn chủ đề gì nữa, bầu không khí im lặng, Lê Chuẩn sờ chóp mũi, không biết nên mở lời thế nào.
“Chúng ta… đi đâu tiếp bây giờ?” Lê Chuẩn ngập ngừng hỏi.
“Đưa tôi về nhà đi.” Tô Huệ Phi nhàn nhạt đáp lại.
Lê Chuẩn nhướng mày.
Tay anh ta để trong túi, sờ vào hai tấm vé xem phim, do dự hồi lâu.
“Hay là…”
“Tối nay tôi có hẹn.” Tô Huệ Phi lên tiếng trước, cô ấy nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chắc ba mẹ đang chờ tôi đấy.”
“Ồ.” Lê Chuẩn không lấy vé xem phim ra.