Còn nói với cô rằng anh muốn rút khỏi việc kinh doanh ở Đạt Phan, lấy đi phần mình và giao toàn quyền của Đạt Phan lại cho Mâu Khải và Mâu Chí Tình.
Thương Mẫn muốn nói ra chuyện này, nhưng sau cùng vẫn kìm lại khi lời vừa đến miệng.
Khi đó hai người đang tình nồng ý đậm, lời người đàn ông nói khi đó cũng chưa chắc có thể giữ lời, hiện tại thái độ của anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, e rằng tâm tư không còn như trước nữa.
“Cậu ta nói gì?” Mâu Khải tò mò.
“Không có gì.” Thương Mẫn thở dài: “Nói tóm lại, Mâu Nghiên không thể nào ra tay với anh đâu, anh có thể yên tâm.”
“Vậy ý em thì sao?” Mâu Khải nhìn vào văn kiện chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần.
“Lúc trước tôi từng đồng ý với anh là sẽ hợp tác với anh.” Thương Mẫn nói: “Nhưng điều tôi muốn nói là, dù thế nào, xin anh đừng động đến Đạt Phan.”
“Thực ra anh cũng biết với khả năng của anh, phát triển tài sản riêng còn dễ dàng hơn so với tách rời khỏi Đạt Phan. Ít nhất anh sẽ không có thêm hai kẻ thù là Mâu Nghiên và Mâu Chí Tình. Tôi cũng sẽ cố hết khả năng của mình để giúp anh thắng được mọi thứ mà anh nên có.” Thương Mẫn chân thành nhìn anh ta:”Cậu Khải, Đạt Phan đã không còn là sản nghiệp của một gia tộc nữa, có rất nhiều người đều đang dựa vào công việc ở Đạt Phan để tồn tại. Nếu nó không còn tồn tại nữa, cuộc sống của rất nhiều người đều sẽ bị đảo lộn và thậm chí là cả thành phố cũng sẽ hỗn loạn theo.”
Mâu Khải không lên tiếng, ánh mắt phiền muộn.
“Tôi hiểu chỗ khó xử của anh, cũng biết anh không cam lòng. Tôi cũng không khuyến khích anh phải sống tủi thân như vậy nữa. Nhưng công lý mà anh muốn không nên bắt nhiều người như vậy trả giá lớn như vậy.”
Mặc dù Thương Mẫn có chút thương hại cho Mâu Chí Tình, nhưng cô vẫn đứng về phía công lý trong chuyện ông ta đã hại chết Thịnh Yên Hoa: “Nếu như anh chắc chắn rằng ông già đã hại chết cô Yên Hoa, anh chắc chắn rằng trong tay ông ta đang nắm những vụ kiện mạng người và đối tượng mà anh muốn trừng phạt chỉ có mình ông ta. Trong chuyện này, Mâu Nghiên cũng là người bị hại. Anh ấy là con trai của ông ta, bị buộc chảy dòng máu của ông ta trên người, bị buộc phải đón nhận tất cả chuyện này, anh ấy cũng rất đau khổ. Những điều này không phải là lỗi của anh ấy.”
Mâu Khải nhìn chằm chằm vào biểu hiện nghiêm túc của Thương Mẫn, cuối cùng là mỉm cười: “Em đang cầu xin cho Mâu Nghiên?”
“Tôi không có cầu xin cho anh ấy.” Thương Mẫn nhìn xuống: “Anh ấy không cần tôi cầu xin cho anh ấy. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh em các anh tay chân cấu xé lẫn nhau, cũng không muốn nhìn thấy Đạt Phan mà các anh bảo vệ bao lâu nay, cuối cùng lại vì thù riêng mà bị hủy hoại trong chốc lát. Như vậy thật sự quá đáng tiếc.”
“Em dường như đã khác đi.” Mâu Khải nhìn quan sát cô bằng ánh mắt thăm dò: “Mới một tháng, sự sắc sảo của em dường như đã bị thứ gì đó kìm hãm.”
Thế sao? Thương Mẫn nhíu mày.
Bạch Chấp đã nói như vậy, Mâu Khải cũng nói như vậy.
Có lẽ là vậy. Chỉ là cô quá sợ hãi, sợ những người bên cạnh sẽ vì mình mà bị tổn thương, và cũng sợ bản thân còn trẻ như vậy đã phải rời xa người cô yêu sâu đậm.
“Đề nghị của em, tôi sẽ nghiêm túc xem xét.” Nhìn vẻ mặt vướng víu của cô, Mâu Khải không tiếp tục nói nữa: “Em yên tâm, bất kể lúc nào, tôi nhất định sẽ không làm em khó xử.”
Trận dàn cảnh ăn vạ này khiến Thương Mẫn sứt đầu mẻ trán.
Không phải cô sợ Lưu Diễm Phương thật sự kiện cô với Bạch Chấp, việc cô chưa từng làm thì cô cây ngay không sợ chết đứng.