Mới giây trước hai người còn ôm chặt lấy nhau, giây tiếp theo, Mâu Nghiên đã lộ ra biểu cảm vô cùng chán ghét cô. Thương Mẫn nhanh chóng di chuyển đến ghế sô pha bên cạnh, nhưng không đi ra ngoài như lời Mâu Nghiên nói.
Trực giác cho cô biết rằng cô đang ngày càng tiến gần hơn đến một sự thật nào đó, khoảng thời gian này vây quanh cô như một lớp sương mù dày đặc và dường như cô đã đi đến điểm cuối của lớp sương mù kia, chỉ cần cô kiên trì ở lại là có thể có được câu trả lời.
“Đi ra ngoài.”
Cơn đau đầu của Mâu Nghiên càng lúc càng khủng khiếp, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu chảy ròng ròng, nhìn thấy Thương Mẫn vẫn đang bám chặt vào ghế sô pha, né tránh anh nhưng nhất quyết không chịu ra ngoài, Mâu Nghiên không biết phải làm sao, chỉ biết cười khổ.
Cô gái nhỏ của anh vào thời khắc trọng yếu vẫn rất thông minh, cô thực sự cảm nhận được rằng hôm nay cô chỉ cần ở lại chỗ này là có thể có được câu trả lời.
Nhưng anh không thể làm theo ý cô, đáp án này tuyệt đối không thể để cô biết.
Mâu Nghiên bấu chặt vào chân mình, thừa dịp cơn đau trên thân thể mang đến tia suy nghĩ rõ ràng, anh sải bước nhấc cánh tay đang vịn chặt ghế của Thương Mẫn, đẩy cô ra khỏi phòng chờ.
“Mâu Nghiên, Mâu Nghiên, anh mau mở cửa ra, mở cửa…”
Thương Mẫn ngồi ngoài cửa, điên cuồng đập cửa.
Trong phòng khách, Mâu Nghiên đã tiêu hao hết sức lực, ngồi trên mặt đất dựa vào cửa, giọng nói bên tai dần dần trở nên mơ hồ, ngay sau đó anh không còn nghe thấy giọng nói của cô nữa.
Anh tưởng mình đã ngất đi, mãi đến khi Trữ Trình dùng chìa khóa mở cửa phòng chờ, Mâu Nghiên mới nhận ra vừa rồi hình như anh vẫn thanh tỉnh, giọng nói của Thương Mẫn đột nhiên biến mất.
Anh cười khổ, hẳn là cô rất thất vọng, đã rời đi rồi!
Sau khi được Trữ Trình dìu lên ghế sô pha, Mâu Nghiên cảm thấy cả người chật vật, nhưng câu đầu tiên anh nói là: “Bảo Bạch Chấp chăm sóc cho Thương Mẫn.”
“Tôi sẽ gọi Bạch Chấp ngay.”
Ban nãy anh ta và Bạch Chấp đang đợi trong cùng một phòng chờ, sau khi Mâu Nghiên gọi thì đã xảy ra sự cố ở đó. Anh ta và Bạch Chấp đều bị kéo lại, vừa rồi anh ta lo Mâu Nghiên sẽ bất chấp xông ra ngoài, lúc anh ta rời đi, dường như Bạch Chấp vẫn bị một vài người vây quanh.
“Bạch Chấp, cô Thương đã rời khỏi chỗ cậu hai rồi, anh mau đi tìm cô ấy càng sớm càng tốt.”
Sắc mặt Mâu Nghiên tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ phiền muộn, có dự cảm không lành.
“Hai người bị chuyện gì giữ chân vậy?”
Đám cưới vốn dĩ là do anh sắp xếp cho Thương Mẫn, công tác chuẩn bị an ninh hầu như không có điểm chết, sao có thể trùng hợp như vậy, anh vừa đưa Thương Mẫn ra ngoài mà Trữ Trình và Bạch Chấp đã bị người khác kéo lại như vậy.
“Một vài người uống say, liên tục gây rối.”
Trữ Trình càng nói sắc mặt càng xấu, hiện tại bữa tiệc còn chưa bắt đầu, mấy cậu ấm đã uống say, còn chạy tới phòng nơi anh ta và Bạch Chấp đang nghỉ ngơi để chọc phá bọn họ.
Nghĩ đến vừa rồi bị mấy người đàn ông giở thủ đoạn, lôi kéo các kiểu, Trữ Trình lại cảm thấy chán ghét.
“Lập tức cho tất cả nhân viên bảo vệ trong câu lạc bộ Nova tìm Thương Mẫn.”
“Cậu hai, ý của anh là, những người đó vì cô Thương mà đến đây.”
Ngay khi Trữ Trình ra lệnh cho nhân viên bảo vệ đi tìm Thương Mẫn, Bạch Chấp đã gọi điện lại: “Không thấy Thương Mẫn đâu.”