“Tôi không chỉ làm được người mẫu.” Bạch Chấp nghiêng đầu, nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
Thương Mẫn kinh ngạc, cô nhìn thẳng về phía anh ta, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng chân thành của đối phương, tự nhiên trong lòng cô cảm thấy hoang mang.
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi.
Không phải anh ta định tỏ tình đấy chứ.
Sức hấp dẫn trong nhân cách của cô lớn như vậy, lại thu hút thêm một chàng trai trẻ ngây thơ sao?
“Anh anh anh… anh định làm gì?” Thương Mẫn đưa tay ra chỉ vào anh ta, căng thẳng đến mức nói chuyện lắp bắp.
Một soái ca như vậy tỏ tình với cô, nếu như cô từ chối, đúng là phung phí của trời, nhưng nếu như chấp nhận, cô lại sợ Bạch Chấp không chịu nổi một đòn của Mâu Nghiên.
“Tôi có thể đi theo cô.” Bạch Chấp trả lời cô vô cùng nghiêm túc: “Giống như Trữ Trình và Mâu Nghiên, Tiêu Song và Mâu Khải.”
“Hả?” Trong đầu Thương Mẫn đầy những dấu hỏi chấm.
Đó là đi theo cái gì chứ?
“Bọn họ là… trợ lý.” Thương Mẫn phổ cập kiến thức cho anh ta.
“À.” Bạch Chấp gật đầu: “Vậy thì tôi làm trợ lý của cô.”
Thương Mẫn càng không hiểu gì: “Không phải đâu Bạch Chấp, Mâu Nghiên và Mâu Khải là những nhân vật lớn, một người là tổng giám đốc, một người là phó tổng giám đốc, bọn họ có trợ lý là chuyện bình thường. Còn tôi không là ai cả, anh đừng nhìn tôi nổi tiếng như vậy chứ biết đâu về sau tôi không làm được nhà thiết kế, anh đi theo tôi không phải quá ấm ức sao.”
Bạch Chấp kinh ngạc, anh ta nghe cô nói vậy rồi đứng yên bất động.
“Không phải, đây không phải là chuyện quan trọng nhất.” Thương Mẫn sốt ruột: “Vì sao anh phải đi theo tôi, anh xuất sắc như vậy, có thể làm được người mẫu lại vừa là một cao thủ trên mạng, anh đi theo tôi làm gì?”
Bạch Chấp im lặng.
Hai người đứng im trước cửa một lúc, thái độ của Bạch Chấp cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Tôi…”
“Tôi không có nơi nào để đi.” Anh ta thờ ơ: “Tôi không muốn quay trở lại đó, giống như món hàng để người khác lựa chọn.”
“Vậy nên, cô cho tôi tiền, cho tôi ăn no mặc ấm, có nơi ở, còn tôi sẽ đi theo cô, giúp cô làm bất cứ việc gì.”
Thương Mẫn ngẩn người.
Câu này sao giống như trên phim truyền hình nhỉ, giống như mấy cô gái bán thân nói với mấy cậu công tử nhà giàu?
“Bạch Chấp.” Thương Mẫn đưa tay ra, sờ đầu anh ta: “Không phải anh bị sốt đấy chứ?”
Cả người Bạch Chấp đứng yên không cử động, không có chút phản ứng nào với sự tiếp xúc cơ thể của cô.
“Được rồi.” Thương Mẫn thu tay lại: “Cho dù tôi đồng ý để anh đi theo tôi, vậy thì bây giờ tôi ra lệnh cho anh về nước, dưỡng bệnh cho thật tốt như vậy được không?”
Bạch Chấp cầm chặt tay nắm cửa, khuôn mặt nở nụ cười mỉm lịch sự.
“Nếu như tôi đã đi theo cô, vậy thì tôi có trách nhiệm bảo vệ cho sự an toàn của cô, lúc nào cô về thì tôi về.”
“Ấy…” Thương Mẫn còn đang định nói tiếp nhưng Bạch Chấp đã đóng cửa lại, cánh cửa tách đôi hai người ra hai nơi.
Thương Mẫn vô cùng tức giận, cô nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt lại.