Hay là để họ đến sớm nhỉ, anh phải giải thích rõ ràng với Thương Mẫn trước đám cưới, anh không muốn để cô dâu của mình phải lo lắng trong hôn lễ.
“Họ đã khởi hành rồi.”
Khi nhìn thấy Đồng Tiên đích thân đến đón, Thương Mẫn biết mình đã vất vả chờ đợi nhiều ngày như vậy, lo lắng bao nhiêu ngày như vậy cũng không vô ích, cô cũng không lãng phí thời gian, ăn sáng xong là mặc áo cưới rồi đi qua hội trường ngay.
Cô mong đợi đám cưới này nhiều hơn Mâu Nghiên nghĩ, Thương Mẫn rất muốn gặp chú rể của mình, họ đã lâu không gặp nhau, cô cực kỳ nóng lòng muốn gặp anh.
Khi biết Trữ Trình và những người khác đã đến hội trường đám cưới, Đồng Tiên liên tục báo cáo tình hình cho Trữ Trình, để Mâu Nghiên có thể theo dõi động tĩnh của Thương Mẫn bất cứ lúc nào.“Cậu hai, mười phút nữa xe của cô Thương sẽ tới, anh có muốn đích thân ra ngoài đón cô ấy không?” Trữ Trình cảm thấy cần phải đích thân ra đón Thương Mẫn nên vội gọi Mâu Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế dậy.
“Đi đón thôi, chúng ta ra ngoài chờ.”
Mâu Nghiên cố nén cơn choáng váng trong đầu, nắm tay vịn ghế sô pha đứng lên.
Anh cố gắng dùng sức nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào, đầu óc càng ngày càng choáng váng, anh cố mở mắt ra, nhưng vừa định nói thì anh đột ngột ngã về phía trước, trán đập mạnh vào bàn cà phê trước mặt.“Bang!” Một âm thanh lớn vang lên.
“Cậu hai, cậu hai.”
Trữ Trình đỡ anh dậy, lớp trang điểm trên mặt Mâu Nghiên che đi khuôn mặt tái nhợt của anh, nhưng ánh mắt mệt mỏi cùng thân thể run rẩy vẫn phơi bày ra trạng thái hiện giờ của anh tệ đến mức nào.
Vào thời khắc mấu chốt, Tần Kha vẫn rất hữu dụng, vừa cầm khăn tẩy trang lau mặt Mâu Nghiên, vừa sắp xếp: “Bây giờ em sẽ tẩy trang cho anh cả. Mọi người mau gọi về nhà họ Mâu để gọi bác sĩ tới đây.”
Sau khi Mâu Nghiên khôi phục bộ mặt thật, ba người đều chấn động.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Mâu Nghiên ngã bệnh, cũng không thể tưởng tượng được người anh hùng mạnh nhất trong lòng bọn họ lại mỏng manh như thế này, sắc mặt tái nhợt như thể sắp chết, bọn họ còn không dám động vào Mâu Nghiên-người đang ngồi trên sô pha.
Mâu Nghiên cố gắng chống đỡ để mình không ngất xỉu. Anh dùng toàn bộ sức lực của mình để nói: “Đừng để Thương Mẫn nhìn thấy tôi như thế này. Đám cưới hôm nay, nếu cơ thể tôi thực sự không chống đỡ nỗi nữa thì sẽ trở thành đám cưới của Trữ Trình và Đồng Tiên.”
“Cậu hai, đừng nói lung tung nữa, anh nghỉ ngơi thật tốt đi.” Trữ Trình lo lắng sắp khóc, mỗi lời Mâu Nghiên nói lúc này đều như rút cạn sinh mệnh của anh.
“Làm như tôi nói đi, Trữ Trình, cậu đưa Đồng Tiên đi chọn lễ phục và áo cưới càng sớm càng tốt, không thể để mất mặt.”
Chuẩn bị cho hôn lễ lâu như vậy nhưng gần đây sức khoẻ của anh thực sự không ổn, Mâu Nghiên không cam tâm, nhưng hiện tại, anh phải lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất.
Lúc này, bên ngoài câu lạc bộ Nova, sau khi xuống xe, Thương Mẫn không thấy Mâu Nghiên, trong mắt cô thoáng qua một tia mất mát, cô nhấc chân đi tới khu nghỉ ngơi của chú rể.
Cô không thể đợi thêm một giây nào, cô sẽ đi gặp Mâu Nghiên ngay bây giờ.
Đẩy cánh cửa phòng nghỉ của chú rể chạm khắc màu trắng ra, một người đàn ông mặc tây trang nghiêng người ngồi trước bàn trang điểm, ánh sáng chờ mong trong mắt cô nhanh chóng tối đi, mất mác hỏi: “Mâu Nghiên đâu?”
Lê Chuẩn ngồi trước bàn trang điểm cố ý ăn mặc, khuôn mặt vốn tinh xảo càng hấp dẫn người, khiến cho người ta vừa nhìn liền không dời được mắt, anh ta nghi ngờ nháy mắt mấy cái.