Mục lục
Truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 603


Mâu Nghiên nghiêm túc nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt, xem ra còn trẻ hơn Lâm Chí, anh không có ấn tượng gì, nhưng nếu đã được ông Mâu mời tới thì có thể tin tưởng vào năng lực của anh ta.


“Để tôi thử.”


Vị bác sĩ trẻ đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, thắc mắc tại sao mấy vị tiền bối kia đi trước lại không chào một tiếng.


Kỳ thật, anh ta cũng muốn rời đi, nhưng đột nhiên ngẩn người nên còn ở lại.


Anh ta không nhẫn tâm được nhìn Mâu Nghiên bất lực vì bệnh, vì vậy chỉ có thể cắn răng giúp đỡ.


“Anh cần duy trì tình trạng của mình trong bao lâu?” Bác sĩ trẻ tuổi cẩn thận nhìn mặt Mâu Nghiên, giọng điệu đầy chán ghét.


“Tới mười hai giờ đêm.”


Mâu Nghiên suy nghĩ một chút, nếu có thể, anh hy vọng ngày ngọt ngào này có thể kéo dài hơn nữa, để có thể lừa dối chính mình và bớt hối hận.


“Như cô bé lọ lem vậy.”


Vị bác sĩ trẻ tuổi nhỏ giọng nói rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó ra hiệu cho người hầu bên cạnh đưa mình đến phòng thuốc.


Tốc độ trở về của anh ta còn nhanh hơn Mâu Nghiên nghĩ, anh ta đặt một đống thuốc lên bàn, giọng điệu thản nhiên: “Uống đi.”


Mâu Nghiên liếc anh ta một cái, cầm lấy nước ấm do người hầu đưa cho rồi uống thuốc.


“Ăn thêm đồ ăn đi, cơ thể của anh sắp chết đói rồi đấy.” Trước khi đi, vị bác sĩ trẻ tuổi chán ghét nhắc nhở.


Không biết có phải do bác sĩ sắp xếp hay không, nhưng bữa sáng trước mặt Mâu Nghiên đặc biệt phong phú.


Vì đám cưới ngày hôm nay, dù Mâu Nghiên không thể nếm được mùi vị của món ăn trước mặt nhưng anh vẫn ăn tới khi nhận thấy bụng mình đã no căng mới buông đĩa.


Lúc Trữ Trình, Tần Kha và Đoàn Quốc đến trạch viên nhà họ Mâu, Mâu Nghiên bước xuống lầu cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, có vẻ như đã khỏe mạnh trở lại, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm Tần Kha vừa nhìn thấy Mâu Nghiên bước xuống lầu, liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh rồi hỏi: “Anh cả, anh lại chịu gia pháp đấy à? Sắc mặt của anh thảm không nhìn nổi, anh cứ thế này mà tham gia hôn lễ thì sợ sẽ doạ chết Mẫn luôn.”


“Câm miệng!”


Mâu Nghiên bị anh ta bô lô tới đau đầu.


“Cậu hai tự có cách, lão Tần nhà ngươi không cần lo lắng đâu.” Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Tần Kha, Trữ Trình vỗ vai an ủi.


“Anh ấy có thể làm gì.”


Tần Kha vốn đã sắc sảo, sau khi trang điểm kỹ lưỡng còn thêm vài phần cuốn hút, Mâu Nghiên nhìn mặt anh ta rồi hỏi: “Ai trang điểm cho cậu đấy?”


“Anh cả, anh muốn làm gì?”


Tần Kha khiếp sợ, lâu rồi Anh cả không nhìn anh ta nghiêm túc như vậy, lần trước bị nhìn như thế là lúc anh ta mất nửa cái mạng rồi.


“Tôi muốn trang điểm.” Mâu Nghiên nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn phản ứng của họ.


Không khí yên lặng trong chốc lát, nhất thời ai cũng không biết nói gì..


“Cũng tốt, quầng thâm mắt của lão Tần cũng bị che tốt như vậy thì trang điểm cho Cậu hai chắc chắn không thành vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK