“Nói thật, vì sao cô hy vọng tôi có thể lên cấp như vậy?” Thương Mẫn quay đầu, nhìn cô ta: “Cô nên biết, cho dù tôi thắng, quay về Đạt Phan, tôi vẫn là chọn giữ Tô Huệ Phi lại, danh ngạch thực tập có thể thông qua có hạn, đến lúc đó cô vẫn phải rời đi.”
Trong mắt Chu Lị Lị có chút mất mát: “Tôi biết rõ.”
Hai tay cô ta đan vào nhau, có chút lúng túng bất an: “Tô Huệ Phi là bạn tốt của cô, nói đến mối tình bạn này, tôi cũng không thể nào so được, hơn nữa, trước đó tôi còn đứng bên phía Lưu Tử Vi, làm ra chuyện tổn thương cô. Cho nên, tôi căn bản cũng không nghĩ đến muốn ở lại Đạt Phan.”
“Muốn cô thắng, chỉ là muốn giảm nhẹ cảm giác tội lỗi. Đương nhiên, có lẽ cô tâm trạng tốt, chuyện lúc trước sẽ không so đo với tôi, đến lúc đó tôi vẫn có thể có đủ cơ hội chọn một công ty nhỏ, tiếp tục cống hiến.”
Nghe lời của cô ta, Thương Mẫn đột nhiên cảm thấy kẹo trong miệng cũng không còn ngọt như vậy.
“Chỉ như vậy thôi?” Cô hỏi cô ta: “Chỉ là muốn toàn thân mà lui, đến công ty khác phát triển.”
“Bằng không thì sao?” Chu Lị Lị bất đắc dĩ: “Đạt Phan tôi còn ở lại được sao? Cho dù tôi có thể được ở lại, người ở đó, cũng sẽ không tha cho tôi. Lưu Tử Vi thất bại, tổng giám Mạc không biết tung tích, cô ở Đạt Phan, có Nhị Gia Mâu làm chỗ dựa, đã lập thế đứng vững, thì sẽ có những chân chạy người trước ngã xuống người sau bước lên bán mạng cho cô, mà bọn họ vì nịnh nọt cô, chuyện đầu tiên chính là muốn khai đao với tôi đã từng đắc tội với cô.”
Thương mẫn nhai nát miếng kẹo trong miệng, cô yên lặng nhìn về hướng khác, không có tiêu điểm.
“ừ.” Thương Mẫn cười: “Rời đi cũng tốt.”
Cái chỗ đó, bên ngoài sạch sẽ, bên trong u tối, cũng đã ăn mòn toàn bộ mảnh đất này, biến thành một cái hang thối rữa, ai cũng không trốn thoát được vận mệnh bị nhuộm đen.
“Sau này, lương thiện một chút.” Thương Mẫn đứng thẳng người, giọng từ trên loa đã phát lên, cô bước chân, đi ra cổng: “Dù sao sau này cũng khó gặp được một người lương thiện như tôi vậy.”
Thương Mẫn ngồi trên vị trí của nhà thiết kế, nửa tháng, người ở chỗ này càng ngày càng ít, cho đến bây giờ, lối đi vốn chen chúc đã rộng rãi hơn rất nhiều.
Cô nhìn về phía khán phòng, Mâu Nghiên cúi đầu chơi điện thoại, hình như không chút hứng thú nào với trận đấu trên sân.
Thương Mẫn nhún vai, cười một tiếng.
Đúng thế, tại sao anh phải cảm thấy hứng thú chứ? Có lẽ anh đã sớm biết kết quả của cuộc thi này rồi.
Người mẫu trên sân lần lượt thay đổi, cuối cùng, người mẫu của Thương Mẫn lên sân.
Thiết kế xử lý của Thương Mẫn, rất ít có những trang sức hoa lệ, mặc dù cá tính của cô phóng khoáng, nhưng trên trang phục lại không thích lòe lọet, nhưng lúc này trên bộ Tú Hoa này, từ trên xuống dưới, đều là hoa thêu tinh sảo.
Long Phượng Trình Thường, dùng vàng óng ánh cùng với thúy lam làm nguyên liệu chính, áo cổ tròn, bên dưới là váy cải tạo theo váy mã diện triều Thanh, đường may chằng chịt, nhất là dáng hình Phượng Vĩ đó, trong rất sống động, dưới ánh đèn, người mẫu bước đi, như là một vị tiên từ đám mây đến, hóa thành một vẻ kiều mỹ, đi về phía ý lang quân của mình.
Mâu Nghiên cuối cùng cũng để điện thoại xuống, trong tiếng hô hào của mọi người, anh ngẩng đầu, nhìn người mẫu cầm quạt vàng trong tay, mặc đồ cưới đi về phía mình.
Trong lúc hoảng hốt, người mẫu không quen này bị thay đổi dáng vẻ, mặt của cô ta, bị gương mặt của Thương Mẫn thay thế, cô mặc đồ cưới tự tay mình chế tác, từ từ đi đến bên cạnh anh.
Một cái nhăn mày một nụ cười, tất cả đều là dáng vẻ của một người vợ trong tưởng tượng của anh.
Mâu Nghiên tận mắt nhìn thấy Thương Mẫn chế tác bộ đồ này, nhìn cô thuần thục sử dụng kéo, nghe tiếng cắt vải thanh thuý, còn có tiếng may máy hoạt động, Cô ghép những bức tranh thêu lộn xộn lên áo, từng đường kim mũi chỉ đều nghiêm túc như vậy.