Mâu Nghiên một mặt vô tội, nhún nhún vai, làm như là Thương Mẫn đang cố tình gây sự.
“Cho dù đứa bé đó không phải là của anh, cũng không thể chứng minh là anh vô tội.”
Mâu Nghiên nhìn cô thật lâu, không có ý giải thích.
“Em tận mắt nhìn thấy cô ta không mảnh vải che thân nằm ở bên cạnh anh.”
Lúc Thương Mẫn nói ra câu nói này, cô bình tĩnh hơn rất nhiều so với dự đoán của mình, có thể là trong lòng của cô tin tưởng anh thật sự trong sạch.
Nghe thấy cô nói thẳng chuyện này, Mâu Nghiên có hơi căng thẳng.
Cô đã hoàn toàn thất vọng rồi nhỉ.
Lần này, cô đến đây là để cắt đứt quan hệ với anh đúng không?
Sức khỏe của anh càng ngày càng kém, anh phải kết thúc với Thương Mẫn càng sớm càng tốt, Mâu Nghiên nhìn cô rồi gật đầu: “Ừ.”
Mâu Nghiên lại thừa nhận một cách bình tĩnh như thế hả?
Thương Mẫn sửng sốt.
Rốt cuộc là Mâu Nghiên đang làm cái gì?
Anh vội vàng muốn để cô rời khỏi như thế?
Trong nháy mắt, Thương Mẫn đột nhiên hiểu được, trong lòng của cô đau đớn kịch liệt, cố gắng che giấu vẻ chật vật và đau lòng của mình: “Ly hôn thì cũng được, anh nói rõ nguyên nhân ra đi?”
Cuối cùng cũng đã nghe thấy câu nói mà mình muốn nghe từ trong miệng của cô, nhưng mà tại sao Mâu Nghiên lại không vui nổi, vẻ u ám trên mặt lại càng đậm hơn: “Em nói cái gì?”
“Đây không phải là điều anh muốn à, đừng có giả vờ nữa, em cho anh tự do, nhưng mà anh vẫn phải cho em biết nguyên nhân ly hôn. Bên cạnh đó, anh còn phải nuôi lớn đứa nhỏ cùng với em.”
Mâu Nghiên nhìn cô chằm chằm, sắc mặt của cô trắng bệch, càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, trái tim của anh đang rỉ máu, biểu cảm trên mặt lại càng lạnh lùng và quyết tuyệt.
“Không có nguyên nhân gì hết, em kiên trì muốn có con, anh không có cách nào chấp nhận được, nếu như chúng ta đều không thể thỏa hiệp với nhau, vậy thì cứ tách ra đi.”
Thương Mẫn châm biếm cười một tiếng, Mâu Nghiên lừa gạt cô cũng không thể tìm một lý do tốt hả?
Lấy cái cớ này, thật là kém.
Cho dù cô không thể tự lừa mình dối người, cũng không có cách nào chấp nhận một cái cớ qua loa như thế.
“Anh suy nghĩ cho kỹ càng đi, em cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu không thì đời này anh cũng đừng có nghĩ là có thể ly hôn.”
Đối diện với ánh mắt quật cường của Thương Mẫn, Mâu Nghiên khó khăn nghiêng đầu qua một bên.
Cho dù là trong lòng không nỡ đến cỡ nào, anh cũng phải nhanh chóng để Thương Mẫn rời đi, nếu như bị cô phát hiện sơ hở thì sẽ càng khó khăn hơn nữa, anh sợ là mình không có nhiều thời gian như thế.
“Nói nhanh đi.”
Giọng nói của Thương Mẫn đột nhiên nâng cao, Mâu Nghiên giật mình quên mất lý do mà mình vừa mới suy nghĩ xong.
Cô cũng muốn xem xem Mâu Nghiên có thể viện lý do gì.
Bị bệnh nan y.
Phá sản.
Hay là gặp tình yêu đích thực.
“Tôi không yêu em nữa, giày vò nhau không có ý nghĩa, chúng ta gặp nhau vui vẻ, chia tay yên bình.”