Thương Mẫn cười đầy miễn cưỡng, cô không dám để Tô Huệ Phi nhìn mặt cô lâu hơn nữa, lập tức đẩy người cô vào trong.
Thương Mẫn bước ra khỏi hành lang phòng chờ, không kìm được mà ngã vào vòng tay của Bạch Chấp, Bạch Chấp bế cô lên, bước nhanh về phía xe của họ, nhấn ga hết cỡ, đưa Thương Mẫn đến bệnh viện gần nhất.
Chờ đợi là khoảng thời gian khiến người ta bất an nhất, khi Thương Mẫn ở trong bệnh viện, dù đi hay ngồi chờ kết quả, cô đều cố gắng che chắn bụng mình, dường như làm vậy có thể giúp đứa con trong bụng được an toàn hơn.
Bạch Chấp bận rộn ở bên cạnh cô, trả tiền viện phí, xếp hàng, chuẩn bị nước ấm và đồ ăn, Thương Mẫn có thể thấy anh ta hơi lo lắng, đang cố giảm bớt sự lo lắng ấy bằng cách làm cho bản thân thật bận rộn.
“Số 83, cô Thương Mẫn.”
Cuối cùng thì cũng có kết quả, sau khi Thương Mẫn đi vào, một nữ bác sĩ khoảng 50-60 tuổi, tóc điểm sương, mặt mũi phúc hậu, nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
“Cô gái nhỏ, lần đầu tiên làm mẹ, đừng lo lắng quá, cơn đau bụng hiện tại là do tâm trạng dao động quá mức ảnh hưởng đến đứa trẻ. Giờ cô về nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ an tâm tĩnh dưỡng là được. Dinh dưỡng của cô được duy trì rất tốt, không cần phải dùng thuốc gì thêm.”
Giọng nói của bác sĩ rất dịu dàng, câu nói khiến Thương Mẫn cảm thấy ấm lòng, khóe mắt cũng ửng đỏ, cô liên tục nói cảm ơn.
“Sao rồi?”
Thương Mẫn vừa bước ra khỏi văn phòng bác sĩ, Bạch Chấp đang đợi bên ngoài nóng lòng hỏi.
“Đứa bé không sao, là do tâm trạng của tôi dao động quá lớn. Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn chú gì đó đi, tôi hơi đói.”
Khoảng thời gian này, Thương Mẫn cảm thấy mình ăn ngon miệng một cách lạ thường, ăn ngon cũng là cách giúp cô tiêu tan những cảm xúc tiêu cực, nhất là khi bị Mâu Nghiên làm cho tức chết.
“Ừ.”
Bạch Chấp lặng yên đỡ Thương Mẫn ra khỏi bệnh viện. Hai người tìm được một nhà hàng có tiếng gần đó. Đây là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, cũng may là họ vừa bước chân vào, ông chủ đã mở cửa tiếp đón, họ vào một cái là đã có thể gọi món luôn.
Thương Mẫn rất thích không khí cổ điển, yên tĩnh trong nhà hàng, cô gọi vài món mình hay ăn, quả nhiên món ăn ở đây không làm cô thất vọng.
Sau khi dùng bữa, cảm xúc cũng gần như được điều chỉnh lại. Thương Mẫn đứng bên con phố đông đúc, đang phân vân không biết có nên trở lại câu lạc bộ Nova không.
Dựa trên tình bạn mấy chục năm giữa cô và người bạn thân Tô Huệ Phi, dù sao thì cô cũng nên đi dự đám cưới duy nhất trong đời của cô bạn thân.
Nhưng cô lại không muốn gặp Mâu Nghiên, gặp lại cô cũng không biết phải đối mặt thế nào.
Dường như có thần giao cách cảm, lúc Thương Mẫn còn đang băn khoăn thì Tô Huệ Phi gọi điện đến.
“Mẫn, hai giờ nữa lễ cưới của tới bắt đầu rồi. Cậu sẽ không bỏ rơi tớ, chưa tặng quà cưới đã chạy mất chứ? Có phải cậu tiếc tiền mua quà cưới cho tớ đúng không?”
Hành động nũng nịu của Tô Huệ Phi khiến cô không thể nào kháng cự được, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, đồng ý với cô bạn thân.
“Đến câu lạc bộ Nova đi.”
“Sức khỏe của cô?”