Sau khi đèn phòng ngủ tắt hết, Thương Mẫn nằm trong vòng tay cường tráng ấm áp của anh, ngửi mùi quen thuộc trên người anh, cảm giác cả người đều được bao bọc bởi hạnh phúc.
Đồng thời, cô lại cảm thấy hạnh phúc ngày hôm nay thật hư ảo, tựa như bong bóng xà phòng, trong phút chốc sẽ tan biến không còn tăm tích.
“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn thì thầm gọi tên anh.
“Anh đây.”
Tay Mâu Nghiên siết chặt eo cô, nụ hôn nóng bỏng rơi trên trán, lông mày, gò má, dái tai và cổ cô.
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, cô dần dần được bao bọc bởi hơi thở quen thuộc trên người anh, lúc này Thương Mẫn mới thực sự cảm thấy mình có anh, anh thực sự đã quay trở về.
Thương Mẫn nhanh chóng đáp lại anh, ôm chặt lấy anh và quấn lấy nhau.
Sáng thức dậy, Thương Mẫn đột ngột ngồi bật dậy.
Đúng như cô nghĩ, căn phòng trống không, mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, cứ như mọi thứ ngày hôm qua đều là ảo giác của cô vậy.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi bên má, Thương Mẫn hối hận muốn chết đi được, tại sao cô lại ngủ sâu như vậy chứ, tại sao cô lại không nắm chặt tay anh trong giấc mơ.
Bực mình vén chăn lên, nhìn thấy bộ đồ ngủ mới thay trên người thì đột nhiên cảm thấy uất ức.
Tiện tay cào lại mái tóc đang rối bù, Thương Mẫn xỏ dép lê đi ra phòng khách.
Vừa ra phòng khách liền nhìn thấy Mâu Nghiên đeo tạp dề mang bữa sáng từ trong bếp đi ra, cô nhất thời kinh ngạc không biết nên nói cái gì, chỉ biết đứng sững tại chỗ.
Mâu Nghiên cũng sửng sốt khi nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm của Thương Mẫn!
Ở bên nhau lâu như vậy nhưng anh lại không biết cô lại có thể biến mình thành bộ dạng luộm thuộm như thế này cơ đấy.
“Có thể ăn rồi.”
Biết Thương Mẫn có tính sĩ diện nên anh nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy diện mạo thê thảm của cô.
Thương Mẫn xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, sau khi phản ứng lại thì lập tức chạy về phòng, đóng cửa một cái”rầm”, dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt thay quần áo và trang điểm.
Thương Mẫn điềm tĩnh bước ra ngoài giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chào hỏi Mâu Nghiên một cách tự nhiên:”Chào buổi sáng.”
Mâu Nghiên nhịn cười hợp tác với cô:”Chào buổi sáng.”
Ăn sáng qua loa xong, Thương Mẫn muốn che đậy sự xấu hổ trước đó nên nhanh chóng nghĩ cách dời sự chú ý của Mâu Nghiên.
“Chúng ta đi mua đồ ăn nhé, em nghe nói rau củ quả mỗi ngày cần phải được mua mới.”
Trước kia ngày nào Bạch Chấp cũng ra ngoài mua nguyên liệu nên câu nói này chắc không có sơ hở gì đâu nhỉ. Nói xong câu này thì Thương Mẫn lại cảm thấy chột dạ, may mà sau khi thu dọn chén bát xong thì Mâu Nghiên cũng đi cùng cô.
Sau khi rời khỏi chung cư, Thương Mẫn đã đỡ lúng túng hơn nhiều, hai người sớm tìm được chủ đề mới.
Trong siêu thị, Mâu Nghiên kiên nhẫn lựa chọn từng loại trái cây tươi và nguyên liệu theo sở thích của Thương Mẫn, không biết có phải do ánh sáng hay không mà Thương Mẫn cảm thấy Mâu Nghiên dịu dàng đi rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy anh có một chút tiềm năng trở thành mẫu người đàn ông của gia đình.
“Cười cái gì?” Mâu Nghiên cầm lấy sữa chua mà Thương Mẫn thích uống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô cười cong mi, đôi mắt đầy ánh sao sáng lấp lánh.