“Thì thế đấy, Nhã Liên cũng không chịu về, Thương Tuyết lại bị cái kẻ vong ân bội nghĩa kia hại vào tù, còn cướp đi chức chủ tịch của con. Bây giờ trong nhà mỗi tháng đều sống túng thiếu, chỉ có vài người làm cũng không nuôi nổi.” Chu Thảo Yến cũng tiếp lời.
“Được rồi được rồi, đừng phàn nàn nữa.” Thương Liên Thành bực mình: “Mọi người trước đây cũng không phải chưa từng sống ở nông thôn, đến công việc đồng áng cũng làm được, bây giờ ngay cả việc tự mình dọn dẹp nhà cửa cũng không được là sao?”
“Con đang nói cái gì vậy? Tại sao trước đây đồng ý cho con cưới đồ sao chổi Thẩm Thanh Thanh, không phải vì nhà cô ta giàu có sao? Con xem bây giờ, tiền cũng không vơ vét được, còn hại chúng ta bị người ta chê cười. Đúng thật là tạo nghiệp mà.” Chu Thảo Yến bị Thương Liên Thành oán giận vài câu, càng tức giận.
Thương Mẫn ở bên ngoài nghe tiếng cãi vã trong nhà, chân vốn định bước lên bậc thềm ở cửa lại chậm rãi thu trở lại.
Cô tưởng rằng đã qua lâu như vậy, dù sao họ cũng nên có chút ý tốt với cô, dù sao cũng có chút đáp lại những gì mẹ đã bỏ ra trong bao năm qua mới phải.
Thế nhưng, sau tất cả, cô đã nghĩ quá tốt đẹp.
Cô xoay người, cầm lấy món quà trong tay Bạch Chấp đặt ở cửa, lặng lẽ không nói một lời, lưu luyến nhìn về phía sân, sau đó kiên quyết bước ra ngoài.
“Không đi vào sao?” Bạch Chấp theo lên xe hỏi cô: “Bọn họ gièm pha mẹ cô như vậy, cô có thể làm như không thấy?
“Không có ý nghĩa gì.” Có gì phải đôi co với một đám không bao giờ biết hối cải?
“Cho dù đi vào thì bọn họ hoặc là bày ra dáng điệu bề trên gọi tới quát lui, nghĩ là gài được điều gì ở tôi thì gài; hoặc là bằng mặt không bằng lòng phô ra nụ cười nịnh nọt, nghĩ là lấy lòng tôi là có thể không làm mà được hưởng.” Thương Mẫn thở dài: “Lẽ ra tôi nên nghĩ đến điều đó từ sớm, nhưng mà cũng không biết tại sao phải ôm hy vọng này, nhất quyết muốn đến một chuyến.”
Bạch Chấp thắt dây an toàn và khởi động xe.
“Cô thay đổi rồi.” Anh ta nói.
Thương Mẫn quay đầu sang, có chút tò mò: “Thay đổi?”
“Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ đi vào.” Bạch Chấp nói, mắt nhìn về phía trước, xe quay đầu rời khỏi biệt thự nhà họ Thương.
Thương Mẫn chớp mắt, trầm ngâm.
Thay đổi… Đúng vậy, hình như, đúng là có chút không giống.
“Thật ra, cô có từng nghĩ tới…” Bạch Chấp đột nhiên nói: “Trên thế giới này, có lẽ vẫn còn có những người thân khác đang quan tâm đến cô?”
“Những người thân khác?” Thương Mẫn khó hiểu, suy nghĩ kỹ một lát: “Người anh nói là ông bà ngoại của tôi?”
“Nhiều năm như vậy, họ chẳng thèm quan tâm đến mẹ tôi, cũng chưa bao giờ đến thăm tôi. Có lẽ, sự tồn tại của tôi không được họ chúc phúc. Làm sao họ có thể quan tâm đến tôi được?”
Đã lâu như vậy, Thương Mẫn đã không còn ôm hy vọng vào những điều này. Nếu không phải muốn biết tại sao mẹ mình lại chết, cô thậm chí còn không muốn đi tìm xem ba mình là ai.
Tìm được thì có ích lợi gì?
Nếu họ thực sự quan tâm đến cô, sao lại có thể không đến thăm cô dù chỉ một lần trong suốt hai mươi hai năm qua?
Bạch Chấp nhướng mày, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ này của Thương Mẫn, cuối cùng có mấy lời vẫn không nói ra.