“Hừ.” Mạc Hậu hừ lạnh: “Tình cảm chân thành? Thói đời này, tình cảm chân thành được coi là cái gì?”
Jason thở dài: “Có đôi khi anh thật không hiểu tình cảm của em đối với Mâu Nghiên rốt cục là cái gi.”
“Ngay từ đầu quen biết em thì em đã nói với anh, sau này em sẽ trở thành vợ của Mâu Nghiên, vì vậy, mặc dù là anh thích em, anh cũng đã lựa chọn giữ khoảng cách với em. Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, ngoài việc em giành được danh hiệu vị hôn thê thì cùng anh ta không có gi tiến triển, anh không hiểu, rốt cuộc em đang kiên trì cái gì?”
“Anh thì biết cái gì?” Mạc Hậu quay đầu lại: “Nếu không phải vì Thương Mẫn kia, em với Mâu Nghiên đã sớm tu thành chín quả, tất cả điều này đều do cô ta ở giữa gây cản trở.”
Jason im lặng một hồi.
Tuy rằng anh ta đứng ở ngoài quan sát, nhưng có thể cảm nhận được, Mạc Hậu đối với Mâu Nghiên, có lẽ không thích như cô ta tưởng tượng, nhiều hơn, chỉ là một loại dục vọng muốn chiếm giữ.
“Jason.” Mạc Hậu nhận thấy được sự suy sụp của anh ta, sắc mặt cô ta thay đổi, chủ động vươn tay ra cầm lấy tay anh ta: “Anh lại giúp em một lần nữa, giúp em một lần cuối cùng, chúng ta nhất định phải đồng hành cùng nhau. Thời gian đã không còn nhiều, nếu cô ta bước vào trận thi đấu tinh anh đến khi đó sẽ rất nổi tiếng, em muốn động cô ta càng thêm khó khăn, trận thi đấu này ở trên địa bàn của anh, anh biết rõ hơn em làm sao để phá hủy trận đấu của cô ta.”
dason nhìn bàn tay đang vươn ra của Mạc Hậu, nhiệt độ cơ thể của cô từ làn da chạm nhau truyền tới, khiến cho anh ta vốn dĩ định buông tha ý tưởng lại bắt đầu dao động.
“Em không trông cậy vào ai được, chỉ có anh, chỉ có anh mới là người mà em tin tưởng nhất.” Giọng nói của Mạc Hậu mang theo tia cầu xin.
“Em biết anh thích em, nhưng lại muốn anh giúp đỡ em đi tiếp cận một người đàn ông khác.” Jason bắt đắc dĩ cười: “Như vậy, đối với anh mà nói có phải có chút không công bằng?”
Mạc Hậu sửng sốt, tay cầm cổ tay .Jason bỗng nhiên buông lỏng.
“Em… Em không có ý này.” Giọng nói của Mạc Hậu nhỏ đần: “Em chỉ là quá tức giận… Thương Mẫn kia, cô ta cướp đi những thứ vốn dĩ thuộc về em, Em chỉ muốn…”
“Anh có thể giúp em một lần cuối.” Jason thỏa hiệp: “Anh biết em không thể ở bên anh, nhưng mà anh cũng không hy vọng em ở cùng một chỗ với Mâu Nghiên, anh ta không thích em, tình cảm cưỡng cầu tới, em sẽ không cảm giác được hạnh phúc.”
“Được.” Mạc Hậu một ngụm đồng ý: “Chỉ cần có thể phá hủy Thương Mẫn, em đồng ý với anh.”
Mạc Hậu tươi cười không nhìn thấu bên trong: “Em sẽ không dây dưa với Mâu Nghiên nữa, sẽ thử đi tìm cuộc sống mới cho mình.”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của .Jason có một chút bi thương, anh ta nở nụ cười, hơi lắc đầu.
Cô ta vẫn không hiểu…
Không hiểu anh ta phải trả giá gì để giúp cô ta thực hiện việc tìm kiếm một cuộc sống mới.
“Đi đây.” Jason đứng dậy: “Chờ tin tức tốt của anh.”
Bóng lưng của anh ta từ từ biến mắt ở cửa, Mạc Hậu không đứng dậy, cô ta đưa mắt nhìn anh ta rời đi, tươi cười trên mặt dần dần biến mắt.
“Tổng giám Mạc.” Chu Lâm nhỏ giọng mà kêu một câu.
Vẻ mặt của Mạc Hậu trong nháy mắt trở nên dữ tợn, cô ta giơ tay lên, một tách trà nóng trên bàn bị quét trên mặt đất, nước trà bị thảm hấp thu, mặt đất mềm mại và đồ sứ va chạm nhau cũng không phát ra một tiếng vang.
“Cái gì chứ, Mâu Nghiên có thích tôi hay không thì có liên quan gì tới anh ta?” Mạc Hậu thở hồn hễn: “Chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, anh ta có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi? Nếu không phải xem anh ta còn có chút giá trị lợi dụng, anh ta cho rằng xứng ở trước mặt tôi?”
Chu Lâm ở một bên cũng không dám thở mạnh, chỉ đành phải cúi người đem tách trà trên mặt nhặt lên.
Mạc Hậu khống chế hơi thở của mình, đem cảm xúc áp chế, cuối cùng, cô nhìn lại móng tay của mình mới làm một nửa, bình tĩnh lại.
“Kêu thợ làm móng vào.” Giọng điệu của cô ta khôi phục lại bình tĩnh.
“Vâng.” Chu Lâm đứng dậy đi đến cạnh cửa, lại cảm thấy không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Tổng giám, tôi luôn nghĩ…” Chu Lâm có điều lo lắng: “Tô Huệ Phi kia không đáng tin lắm. Cô ta thật sự sẽ bỏ thuốc cho Thương Mẫn sao?”