“Nằm quá lâu, tê chân”. Trong ngữ khí của Mâu Nghiên chứa sự mất kiên nhẫn và khinh bỉ, nhìn ánh mắt Thương Mẫn như nhìn một chú hề đang biểu diễn hết mình trên sân khấu.
Anh đột nhiên không nói nữa, nhưng Thương Mẫn rõ ràng biết rõ từ trong ánh mắt của anh.
Em đừng dày vò nữa, việc em làm anh đều biết rõ mồn một, vô dụng.
Nơi nào đó trong tim hình như đột nhiên sụp đổ, cảm giác như bị người mình yêu nhất khinh bỉ chế giễu mà vạch trần ra, kinh khủng cực kì, cuộc đời tủi nhục này của Thương Mẫn không muốn gặp lại Mâu Nghiên nữa.
“Bạch Chấp, chúng ta đi”.
Thương Mẫn tức giận ngồi thang máy đi xuống lầu, vừa muốn rời đi lại gặp được Tô Huệ Phi bị mấy người bạn vây quanh, Tô Huệ Phi hôm nay đẹp đến mê người, như bông hoa đẹp nhất quyến rũ nhất của mùa hè.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Tô Huệ Phi, tâm tình không tốt liền bị nén xuống một nửa, cười nói đi tới: “Huệ Phi, tân hôn vui vẻ!”
“Mẫn, cậu đến từ khi nào vậy, đi đi đi, chúng ta đến phòng nghỉ.”
Tô Huệ Phi nhìn thấy Thương Mẫn, ánh mắt vui vẻ lóe sáng, cô ấy vẫn không biết hôn lễ của Thương Mẫn và Mâu Nghiên xảy ra biến cố, vui vui vẻ vẻ kéo Thương Mẫn vào phòng nghỉ của cô dâu.
Thương Mẫn không nỡ làm phiền Tô Huệ Phi, chống đỡ tinh thần cùng cô ấy nói chuyện, vài người ngồi trong phòng, Tô Huệ Phi đổi sang áo cưới so với hôm đi thử váy cưới còn xinh đẹp hơn, trong âm thanh ngưỡng mộ của mọi người, Thương Mẫn đột nhiên cảm thấy bụng dưới có cảm giác đau nhói.
“Huệ Phi, tớ có chút mệt, đi nằm một chút.”
Bên trong phòng nghỉ có một phòng ngủ rất lớn, Thương Mẫn nằm trên chiếc giường êm ái, cơ thể không dám cử động một chút nào.
Chỉ nhìn lên trần nhà trắng xóa trên đầu, bóng dáng Mâu Nghiên bắt đầu điên cuồng hiện hữu trong đầu cô, căn bản không thể khống chế được, mặt của anh hình như có vô số biểu cảm, nhưng không hề có biểu cảm cười với cô, trong đôi mắt thâm trầm đó của Mâu Nghiên chỉ còn sót lại sự chán ghét và xa lánh.
Thương Mẫn đột nhiên mở mắt, đầu đẫm mồ hôi, bụng đau kịch liệt khiến cô lập tức thanh tỉnh.
Cô đã vào phòng nằm được hơn tiếng rồi, bụng không những không giảm mà còn đau thêm, cô hốt hoảng nhận ra, đứa bé có thể đã xảy ra chuyện rồi.
Trước tiên Thương Mẫn gọi điện thoại cho Bạch Chấp: “Bạch Chấp, tôi đang ở phòng chờ tân hôn, anh đến đưa tôi đi bệnh viện, đứa bé xảy ra chuyện, đừng để Tô Huệ Phi biết.”
“Tôi đến ngay.”
Bạch Chấp vẫn luôn ở bên cạnh, nhận đươc điện thoại thì lập tức gõ cửa phòng tân hôn, một người bạn của Tô Huệ Phi ra mở cửa, ngơ ngác nhìn Bạch Chấp, hỏi: “Anh tìm ai?”
“Tô Huệ Phi, tôi tới dẫn Thương Mẫn đi.” Bạch Chấp đi qua người phụ nữ mở cửa, nhìn Tô Huệ Phi nói.
Khi anh ta đến cửa phòng chờ, Thương Mẫn đã thu xếp xong quần áo, bước ra ngoài, cô nhìn Tô Huệ Phi, xin lỗi, cười nói: “Huệ Phi, xin lỗi cậu nhé, đột nhiên có chút việc, tớ sẽ đến buổi lễ sau.”
“Cẩn thận đấy, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” Mặt Tô Huệ Phi đầy vẻ lo âu, trực giác nói cho cô biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng, nếu không Thương Mẫn sẽ không rời đi trong đám cưới của cô như vậy.
Đi tới bên cửa, Tô Huệ Phi đột nhiên ghé vào tai Thương Mẫn, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Mâu Nghiên đang đợi để cầu hôn cậu không?” Nói xong cô còn nháy mắt tinh nghịch với Thương Mẫn.
Nước mắt Thương Mẫn thiếu chút nữa là rơi xuống, cô cũng hy vọng có thể ra ngoài để nghe được lời cầu hôn của Mâu Nghiên, nhưng giờ cô phải đến một nơi lạnh lẽo là bệnh viện, đứa con của cô có thể có vấn đề.
“Bí mật.”