“Súng này là do tôi mua ở chợ đêm, tôi biết người phụ nữ kia sẽ gây bất lợi cho cô, vốn định tặng cô mang theo bên mình để phòng thân. Thật sự không ngờ còn chưa kịp tặng thì cô đã xảy ra chuyện.”
“Vậy làm sao anh biết tôi ở chỗ này?” Thương Mẫn tiếp tục hỏi.
“Trong điện thoại di động của cô có gắn hệ thống định vị, tôi chặn tín hiệu và vẫn luôn chú ý đến định vị của cô, đột nhiên nhìn thấy tín hiệu của cô biến mất ở gần đây nên nghĩ chắc là cô đã xảy ra chuyện, vì thế tôi đuổi theo tới chỗ này.” Bạch Chấp hít một hơi thật sâu.
Thể lực đã sắp cạn nhưng anh ta vẫn kiên cường đứng thẳng.
Anh ta hiểu rõ một khi mình chết, Thương Mẫn không biết bơi cũng sẽ không thể nào sống sót.
“Nếu như anh biết tôi ở chỗ này, vậy tại sao không báo cho Mâu Nghiên một tiếng?” Thương Mẫn kinh ngạc hỏi.
Giả sử anh ta dẫn theo Mâu Nghiên đến đây, khẳng định là hiện tại bọn họ đã được cứu, Bạch Chấp cũng sẽ không bị cô làm liên luỵ.
Lần thứ hai Bạch Chấp trở nên trầm mặc.
Thương Mẫn ý thức được điều gì đó, cô vội vàng áy náy lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không có ý trách anh.”
Bạch Chấp có thể tới cứu cô cô đã rất cảm kích. Nếu không có anh ta, giờ đây cô đã chết rồi. Chẳng qua cô chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, cô chết nhưng lại liên lụy tới một mạng người.
“Tôi chỉ tin bản thân tôi.” Giọng nói của Bạch Chấp rất nhẹ, tựa như đang phải chịu đựng sự thống khổ cực lớn.
Thương Mẫn sửng sốt.
Cô biết tính tình Bạch Chấp quái gở. Từ khi bọn họ quen biết nhau đến nay, hình như cô chưa từng nhìn thấy anh ta nói chuyện với người khác. Muốn anh ta đi tìm Mâu Nghiên thì đúng là làm khó anh ta.
“Bạch Chấp…” Thương Mẫn vươn tay sờ đến gương mặt anh.
Tay cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể Bạch Chấp gần như đã đông cứng, chật vật duy trì tư thế đứng ở trong nước.
“Bạch Chấp!” Thương Mẫn luống cuống.
Hai chân cô ngâm ở trong nước đã bị đông cứng đến mức chết lặng, chứ nói chi là toàn bộ cơ thể của Bạch Chấp đều bị ngâm trong nước.
“Anh thả tôi xuống đi, thả tôi xuống dưới đi!” Cô không thể dùng sinh mệnh của Bạch Chấp để đổi lấy tính mạng của mình!
“Thương Mẫn…” Tay Bạch Chấp ôm lấy hai chân của Thương Mẫn, ngăn cản động tác leo xuống của cô: “Cô hãy nghe tôi nói…”
“Cô nhất định phải sống. Mặc kệ thế nào, cho dù giẫm lên thi thể của tôi thì cô cũng phải gắng gượng đến lúc có người cứu viện mới thôi.”
“Đừng…” Thương Mẫn khóc rống lên: “Bạch Chấp, tôi không cho anh nói như vậy. Hai chúng ta phải cùng sống…”
“Cô… mạng của cô quan trọng hơn tôi.” Đôi môi Bạch Chấp run rẩy, hai tay càng thêm dùng sức giữ chặt hai chân của Thương Mẫn: “Bảo… bảo vệ cô… là sứ… mệnh của tôi…”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Giọng của Bạch Chấp quá nhỏ, Thương Mẫn không nghe rõ nội dung.
“Bạch Chấp…” Cô sờ đến gương mặt của anh, lại phát hiện cơ thể Bạch Chấp đang chìm xuống: “Bạch Chấp!”
Thương Mẫn cảm giác được hai chân của mình được nâng lên, giẫm trên bả vai anh. Bạch Chấp đang từ từ ngồi xuống, tìm một tư thế vững vàng hơn.
“Đừng mà…” Thương Mẫn hiểu ý của anh, cô điên cuồng giãy giụa, chính mình cũng rơi xuống nước.
Không được! Bạch Chấp không thể chết được.