Bác sĩ ngồi ở phía sau với một bộ dạng như lâm vào đại địch, làm cho Thương Mẫn thấy xấu hổ, có phải là bọn họ có hiểu lầm gì đó với cô rồi không?
Cô thật sự rất tiếc mạng, cũng trân trọng đứa nhỏ ở trong bụng, thật sự không muốn tìm đường chết đâu.
Xe của bọn họ dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa cao ốc tập đoàn Đạt Phan, bác sĩ mang áp lực như núi, nhịn không được mà nhắc nhở một lần nữa: “Cô Thương, sức khỏe của cô vừa mới ổn định lại, chờ một lát nữa nhất định không thể kích động quá, càng không thể có va chạm.”
“Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt mình mà, đi lên thôi.”
Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan, Mâu Nghiên nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt thâm thúy vui buồn khó dò, quanh người được bao phủ bởi áp suất thấp, hù dọa trợ lý dẫn người đi vào cũng run hết cả chân.
“Cô ra ngoài làm gì?”
“Em, em thấy mấy ngày nay anh Nghiên về nhà khuya quá, em muốn đến đây đưa thức ăn khuya cho anh. Xin lỗi anh Nghiên, có phải là em đã gây thêm phiền phức cho anh không, em đi ngay đây.”
Kỷ Mộng Hiền đặt cặp lồng giữ nhiệt giữ ấm lên trên bàn làm việc của Mâu Nghiên, giọng nói run rẩy giải thích.
Dường như là sợ Mâu Nghiên trách móc cô ta không hiểu chuyện, nói một hồi, trong hốc mắt của Kỷ Mộng Hiền chứa đầy nước mắt trong suốt, lông mi dài run rẩy, thân thể hơi rụt ra phía sau. Bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương, bất cứ người nào nhìn thấy đều cũng nhịn không được mà thương tiếc.
Mâu Nghiên đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không vội, cứ ngồi đi.”
“Cảm ơn anh Nghiên.”
Kỷ Mộng Hiền im lặng ngồi ở trên ghế sa lông bên cạnh, hiểu chuyện không quấy rầy Mâu Nghiên làm việc.
Lúc Thương Mẫn đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc liền nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Mộng Hiền yên tĩnh ngồi ở trên ghế sa lông, Mâu Nghiên nghiêm túc xem tài liệu, chiếc cặp lồng giữ nhiệt giữ ấm màu trắng trên bàn làm việc vô cùng dễ thấy, làm cho hốc mắt của Thương Mẫn mỏi nhừ.
“Cậu hai Mâu, đây là lý do mà anh nói mình không có thời gian à?”
Cô phá vỡ sự tĩnh lặng trước mắt, hai người đều nhìn qua .
Ánh mắt của Mâu Nghiên bình tĩnh, lạnh nhạt, trong mắt của Kỷ Mộng Hiền là vẻ bối rối, hoảng sợ, sợ hãi xê dịch người ra phía sau, nhanh chóng ôm cái gối ở trên ghế sa lông đặt ở trước ngực.
“Chị Thương Mẫn, chị… sao chị lại đến đây?”
Lời này giống như là Thương Mẫn mới là người dư thừa.
Lông mày của Thương Mẫn nhíu lại, trong giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng: “Sao vậy, ở đây chỉ có cô mới được đến à?”
“Không… không phải. Chị Thương Mẫn, chị hiểu lầm rồi, chỉ là lâu lắm rồi em không thấy chị, nên có hơi kinh ngạc. Em nghe nói là khoảng thời gian này chị cảm thấy không thoải mái, chị, lúc này chị đang ở đâu vậy, sao lại không trở về nhà, anh Nghiên và em đều rất nhớ chị.”
Lúc Kỷ Mộng Hiền hỏi Thương Mẫn đang ở đâu, sắc mặt của Mâu Nghiên quả nhiên đen đi vài phần, khóe miệng của Kỷ Mộng Hiền lập tức nở một nụ cười trào phúng.
“Cô Kỷ vẫn nên quan tâm đến sức khỏe của mình đi, chỉ sợ là bây giờ thân thể của cô không thích hợp để có con, cô Kỷ muốn xử lý như thế nào đây? Dù sao thì cũng là con của cô, vẫn là do cô quyết định mới tốt, đúng lúc tôi có mang theo một bác sĩ đến đây, kiểm tra sức khỏe cho cô Kỷ một chút đi.”
Kỷ Mộng Hiền vội vàng co vào trong góc, ánh mắt lóe lên sự lo lắng và hoảng sợ, cầu xin giúp đỡ mà nhìn Mâu Nghiên, giọng nói bỗng nhiên trở nên bén nhọn: “Đừng mà, chị đừng có qua đây! Anh Nghiên, mau cứu em với, em thật sự rất sợ.”