“Ơ kìa, cậu ăn phải thuốc súng à!” Tần Kha bị đẩy ra cửa, anh ta quay đầu lại quát với bóng lưng Lê Chuẩn.
“Tần Kha?” Giọng nói của anh ta thu hút ánh mắt của Thương Mẫn: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?
“Tên nhóc hôi hám Lê Chuẩn.” Tần Kha chỉnh lại cổ áo, nhìn thấy Thương Mẫn, liền thay đổi sắc mặt, đi tới với nụ cười ranh mãnh, ngồi xuống bên cạnh cô rất không khách sáo: “Tôi kêu cậu ta không nên biểu hiện chuyện thích cô quá rõ ràng, để tránh ăn đòn của đại ca, kết quả cậu ta còn nổi giận. Cô nói xem có phải người tốt trở thành lòng lang dạ thú không?”
Hức… Thương Mẫn không nói nên lời.
Tô Huệ Phi quay đầu, nhìn về phía cửa, cuối cùng khẽ mỉm cười.
Phải đấy, thích một người không giấu được. Việc anh ta thích Thương Mẫn quá rõ ràng, ai cũng biết.
“Anh đừng có đùa giỡn kiểu này.” Thương Mẫn vội vàng ngăn lời nói nhảm của Tần Kha lại. Nếu để Mâu Nghiên biết chuyện, lại làm cho anh em họ lục đục thì không tốt lắm.
Tần Kha vẫy vẫy tay, phục vụ bưng một ly rượu tới, anh ta thuận tay đón lấy, khẽ nhấp một ngụm.
“Chỉ có hai người thôi sao?” Tần Kha nhìn quanh trong nhà hàng, không tìm ra người trong lòng kia, liền hỏi.
“Mâu Nghiên trở về nhà họ Mâu rồi.” Thương Mẫn đáp.
“Ai bảo cô là anh ấy, anh ấy đi đâu thì liên quan gì đến tôi?” Tần Kha nói một cách bác bỏ.
Thương Mẫn khó hiểu, cô cũng đưa mắt nhìn quanh nhà hàng này, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
“Không phải cậu ấy ở với anh sao? Sao lúc này lại hỏi ngược lại tôi rồi?” Thương Mẫn cười trêu đùa.
Tô Huệ Phi nghe lời đánh đố giữa hai người họ, lập tức khơi dậy lòng tò mò: “Hai người đang nói ai vậy?”
“Còn ai có thể khiến anh Tần của chúng ta rối ruột rối gan ngoài cô Mạnh xinh đẹp của chúng ta?”
Thương Mẫn mỉm cười.
Tần Kha thấy Thương Mẫn thoáng cái đã nói ra câu trả lời, cảm thấy nhàm chán: “Phụ nữ đó mà, đúng là một sinh vật huyền bí. Cô nói xem chỗ của tôi không tốt sao? Nó được trang trí theo tiêu chuẩn của Nova và có nhiều dãy phòng sang trọng không ở, lại đi ở trong một căn nhà cho thuê, làm như tôi không thể nuôi nổi một người phụ nữ không bằng vậy.”
Thương Mẫn đương nhiên biết tính cách của Mạnh Kha, bề ngoài trong trẻo lạnh lùng, không giỏi giao tiếp với mọi người, hiển nhiên không thích nơi đông người. Trong công ty của Tần Kha có vô số người mẫu nam và nữ, cô lại có lòng tự trọng cao, nếu đã muốn đến công ty của Tần Kha, dĩ nhiên không muốn có quan hệ gì khác với anh ta.
Hơn nữa, tính cách công tử bột của Tần Kha có lẽ là điều mà Mạnh Kha coi thường nhất.
“Cậu ấy nói với anh chuyện cậu ấy muốn đến công ty của anh chưa?” Thương Mẫn tò mò hỏi.
“Nói rồi.” Tần Kha không để tâm: “Vậy nên tôi mới thấy lạ. Nếu đã nói muốn tới còn dọn ra ngoài làm gì?
Cô ấy là người cô bảo bọc, đương nhiên tất cả những vị trí ở công ty tôi đều tùy cô ấy lựa chọn. Quan hệ của chúng ta còn cần phải nói những thứ khác sao?”
Nghe thấy điều này, Thương Mẫn coi như hiểu được lý do tại sao Mạnh Kha chuyển ra ngoài.
Mạnh Kha có tính cách kiêu ngạo, ý này của Tần Kha rõ ràng nể mặt cô mà thu nhận cô ta, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được?
Thương Mẫn đang định nói, nhưng vừa khéo Mạnh Kha từ hướng phòng vệ sinh đi tới.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, với mái tóc dài đen nhánh thẳng tắp; hai màu này phối hợp vào nhau cộng thêm đôi môi đỏ mọng, dù nhìn từ xa cũng đã làm say lòng người.
Nhìn thấy Mạnh Kha, Tần Kha vốn đang ngồi dáng vẻ cợt nhả, đột nhiên ngồi thẳng người, thu hồi ánh mắt không nhìn cô ta, nhưng nhịp thở lại thay đổi.
Tất cả những động tác này đều được Thương Mẫn thu vào tầm mắt, cô nhìn quan sát Tần Kha với vẻ lòng như đã rõ, không khỏi bật cười.