Mạc Hậu đang ở khách sạn, cho dù như thế nào đi nữa cô cũng phải đi gặp cô ta, cho dù Tô Huệ Phi có kết quả như thế nào, cô cũng nhất định phải kêu Mạc Hậu cho mình một lời giải thích.
“Tôi đi với cô.” Bạch Chấp không nói hai lời, trực tiếp đi vào phòng tắm thay quần áo.
Thương Mẫn không từ chối, không biết vì sao, mặc dù cô quen biết Bạch Chấp không lâu, giữa hai người cũng không thân thiết nhiều, thế nhưng anh ta luôn cho cô cảm giác an toàn, làm cô tin tưởng, cho dù trời sập xuống, thì dường như anh ta cũng sẽ không do dự đứng lên vì cô.
Nhìn người đàn ông đàn mặc áo lông ở trước mặt, Thương Mẫn đột nhiên không hiểu thấu mình khi có cảm tưởng này.
Ngay cả Mâu Nghiên cũng không hoàn toàn tin tưởng mình, vì sao cô lại cảm thấy yên tâm khi đối diện với Bạch Chấp?
“Đi thôi.” Bạch Chấp lên tiếng nhắc nhở cô.
“Ừ.” Thương Mẫn bị giọng nói của anh ta đánh gãy suy nghĩ, quay người đi lên hành lang.
Tiếng bước chân của hai người vang lên trên thảm, Thương Mẫn đi song song với Bạch Chấp, cô khẽ ngắng đầu nhìn một bên mặt của Bạch Chấp.
“Bạch Chấp.” Thương Mẫn gọi anh ta một tiếng: “Có phải anh đã quen biết tôi từ trước không?”
Bạch Chấp giữ vẻ mặt ngàn năm không đổi, thậm chí không hề quay đầu lại trả lời: “Không biết.”
Không biết… Thương Mẫn nhíu mày.
Người không quen biết sẽ nói có thể giúp cô giết người sao?
Thương Mẫn không hỏi tiếp, cô luôn cảm thấy thân phận Bạch Chấp không đơn giản như vậy, nhưng ít ra bây giờ Bạch Chấp có vẻ không có ác ý với cô, chờ đến lúc anh ta muốn nói, chân tướng sẽ hiện ra.
Hai người đứng trước cửa phòng Mạc Hậu, Thương Mẫn ấn chuông cửa rất lâu, bên trong vẫn không có người đáp lại.
Thương Mẫn quay đầu nhìn hành lang trống rỗng, đang định lấy điện thoại ra gọi thì Bạch Chấp lại kéo cô ra, nhập một dãy số lên mã khóa.
Một tiếng nhạc êm tai vang lên, cửa được mở ra, Thương Mẫn kinh ngạc nhìn Bạch Chấp cầm điện thoại há to miệng.
“Anh… Anh biết phá khóa à?” Thương Mẫn choáng váng.
“Tôi chỉ biết phá khóa có mật khẩu thôi.” Bạch Cháp đứng đắn trả lời cô.
Thương Mẫn phản ứng lại, Bạch Chấp lợi hại như vậy, một cái khóa nho nhỏ đương nhiên không đáng kể, chỉ là, bây giờ anh ta không mang theo máy tính, chắc là anh đã sớm biết cửa phòng Mạc Hậu có khóa mật khẩu nên đã chuẩn bị kỹ càng.
“Từ bao giờ anh…” Thương Mẫn hỏi anh ta, nhưng còn chưa nói hết đã bị Bạch Chấp ngắt lời.
“Lúc tôi nói muốn giết cô ta giúp cô.” Vẻ mặt Bạch Chấp không thay đổi chút nào, lại làm cho Thương Mẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Anh ta thật sự có ý định như vậy sao?
Nhìn khuôn mặt vô cùng thanh tú của Bạch Chấp, Thương Mẫn lại cảm thấy khủng hoảng trong giây lát.
May là cô không phải kẻ thù của Bạch Chấp, nếu không thì ngay cả việc mình chết như thế nào cô cũng không biết.
Thương Mẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng khách không có bóng người, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh đứt quãng vang lên từ phòng khách, hai người thả nhẹ bước chân, từ từ đến gần phòng ngủ.