Trong suốt 26 năm, trong tâm trí và trái tim của Mạc Hậu chỉ có duy nhất một mình Mâu Nghiên, cô ta chưa từng có bất cứ hành động nào đi quá giới hạn với những người đàn ông khác. Mạc Hậu giao trái tim mình cho Mâu Nghiên nên đương nhiên cũng cho rằng sẽ giao cả thân thể mình cho anh, cơ thể trinh trắng này của cô ta chỉ đợi đến đêm tân hôn… Nhưng vậy giờ, cô ta vẫn chưa lấy được trái tim của Mâu Nghiên mà cơ thể mình đã là của một người đàn ông khác.
Mạc Hậu nhắm chặt mắt lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của Jason bên tai mình. Anh ta là người phương Tây, trong chuyện này vô cùng cởi mở, anh ta không hề kiềm chế sức lực của mình, Mạc Hậu cắn răng chịu đau, không hề cảm thấy một chút vui sướng nào… Cơn mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tí tách tí tách rửa trôi mặt đất, khiến tất cả mọi bụi bẩn đều bị gột sạch. Cơn gió thổi vào tấm rèm cửa trắng tinh, hết lần này đến lần khác, không có kết thúc, giống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Căn phòng dần dần trở nên yên tĩnh, quần áo bên cạnh giường vung vãi đầy trên mặt đất. Jason nằm ngủ bên cạnh Mạc Hậu trên giường, thấy Mạc Hậu quay đầu sang một bên không nhìn anh ta. Jason cười và hôn lên mặt Mạc Hậu.
“Thật không thể tin được, đây là lần đầu tiên của em sao?”
Từ nhỏ hoàn cảnh sống của hai người đã không giống nhau, những cô gái xung quanh anh ta đều đã có bạn trai từ khi đi học, anh ta từng có bạn gái, cũng có kinh nghiệm về chuyện này. Vốn dĩ anh ta tưởng rằng Mạc Hậu cũng từng có bạn trai nhưng không ngờ… Mạc Hậu không nói năng gì, cho dù Jason có nói gì cô ta cũng không trả lời.
“Tôi càng thích em rồi đấy.” Jason cũng không quan tâm, rồi lại hôn lên vai Mạc Hậu thêm một cái: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi đã liên hệ được với một máy bay tư nhân rồi, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Anh ta tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng anh ta thở đều.
Sắc trời dần dần tối đi, ánh sáng trong phòng cũng không còn rõ nữa. Mạc Hậu mở mắt, cẩn thận ngồi dậy, nhặt chiếc váy đã rách tan nát lên quấn quanh người mình rồi loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.
Cô ta ngồi bên dưới vòi hoa sen, để nước lạnh dội lên người mình, chà xát thật mạnh vào người như thể muốn chà rách cả lớp da bên ngoài.
Mọi chuyện đã đến nước này, đến khóc cô ta cũng không dám phát ra tiếng, chỉ biết ngồi bệt dưới đất, cả người co rúm lại run rẩy, cắn thật chặt hai môi.
Đều là do những người đó hại cô ta, là Mâu Nghiên và Thương Mẫn, là hai người đó đã hại cô ta thành như thế này.
Ánh mắt Mạc Hậu ẩn chứa một nỗi căm hận rất lớn, hai mắt vốn dĩ đã đỏ ngầu của cô ta càng trở nên đáng sợ hơn.
Cô ta không có gì cả, tình thân, quyền lực, tiền tài, thậm chí sự trong trắng cũng không còn, tất cả đều đã mất hết.
Nhưng cô ta đã từng là một người kiêu ngạo, là đứa con cưng của ông trời, làm sao cô ta có thể chịu đựng được việc nửa đời sau mình sống như con chuột bên lề đường, dựa vào người đàn ông mình không yêu, dùng thân thể mình mua vui cho anh ta?
Móng tay của Mạc Hậu ghim chặt vào cánh tay mình.
Không thể nào, cho dù có phải chết, cô ta cũng không thể để mình rơi rụng đến bước đường như vậy.
Vậy nên, nếu như cô ta đã không còn gì nữa, vậy thì còn gì phải sợ nữa?
Vòng thi thứ bảy của Thương Mẫn đã kết thúc.
Lần thứ năm và lần thứ sáu khó khăn lắm cô mới thắng được, nhưng tốt xấu gì cô cũng qua được mốc tiêu chuẩn, nhưng lần này mọi chuyện vô cùng tệ, điểm số của cô đứng chót bảng trong những người được vào vòng sau, nếu thiếu một chút nữa thì cô đã phải dừng chân ở vòng thứ tám.
Thực ra là một nhà thiết kế mới, có thể đạt được thành tích như hiện giờ đã là không dễ dàng gì, những nhà thiết kế đến từ các bộ phận lớn ở Đạt Phan đã bị loại hết, chỉ còn vài người không đáng kể vẫn còn tiếp tục ở lại cuộc thi. Trong số đó, ngoại trừ Thương Mẫn ra, hai người còn lại đều là những nhà thiết kế hàng đầu, Tề Kim Mẫn chính là ở trong số này.