Trong bóng tối, hơi thở của Thương Mẫn càng lúc càng yếu, cô có thể cảm nhận được Bạch Chấp đang cố gắng hết sức để kéo sợi dây thừng trên chân mình, cô giẫm lên vai anh ta, nhưng rất nhanh, nước đã dâng lên khiến cô hoàn toàn bị nhấn chìm trong nước.
Tầm mắt của cô càng ngày càng mờ, cảm giác thiếu oxy giống như bị một tảng đá to đè lên ngực, trong thế giới hỗn loạn, đỉa nổi trong nước hoá thành yêu quái, tất cả đều lao về phía cô.
Mâu Nghiên… Thương Mẫn thầm gọi cái tên này trong lòng.
Thật đáng tiếc… vẫn không thể qua được kiếp nạn này, nếu biết trước sẽ thế này, cô sẽ không làm loạn với anh khi chuẩn bị đi.
Cô sắp chết rồi… Mâu Nghiên phải làm sao đây?
Chắc chắn nửa đời sau, anh sẽ sống trong cảm giác tội lỗi.
Động tác của Bạch Chấp đã chậm hơn rồi, nhưng đôi chân giẫm trên người anh ta của Thương Mẫn đã không còn sức, người cô bắt đầu nổi lên. Bạch Chấp không có thời gian để hít không khí, anh ta tiếp tục nín thở, sợi dây thừng trên tay vẫn chưa cởi được, nhưng chiếc móc sắt hoen rỉ trên tường đã bị anh ta bẻ gãy.
“Thương Mẫn! Thương Mẫn, tỉnh lại đi!” Bạch Chấp nhấc Thương Mẫn lên khỏi mặt nước ngay lập tức.
Anh ta đủ cao nên vẫn có thể đứng ở đáy bể, dựa vào tường rồi đẩy Thương Mẫn cho phần đầu cô nhô lên khỏi mặt nước.
“Thương Mẫn!” Bạch Chấp lớn tiếng gọi cô, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô.
“Ha ha ha.” Cuối cùng Mạc Hậu ở bên hồ cũng từ trong cơn đau ổn định lại, cô ta từ từ di chuyển đến bên hồ, nhìn người bên dưới rồi cười điên cuồng.
“Cô ta chết rồi! Cuối cùng cô ta vẫn chết!”
Nước mắt cô ta trào ra, không biết vì đau hay vì khoái cảm đã trả được thù lớn.
Đôi mắt lạnh lẽo, u ám của Bạch Chấp nhìn chằm chằm cô ta.
“Bạch Chấp, anh phế bỏ một chân của tôi, vậy thì anh chôn thân ở đây cùng cô ta đi.” Nói xong Mạc Hậu kéo lê cái chân bị thương của mình đứng dậy, tắt công tắc xoắn ốc trên tường, nước vốn đang dâng lên bỗng dừng lại, dừng ngay ở vị trí cằm Bạch Chấp.
“Anh đừng mong ra được ngoài nữa.”
Bạch Chấp hiểu thuộc tính của nước, nếu cứ để cho nước dâng cao thì có lẽ anh ta còn có thể nổi lên, nhưng bây giờ mực nước dừng ở vị trí một nửa, bốn bức tường đá xung quanh đều nhẵn bóng, trừ khi anh ta biết bay, nếu không chỉ có thể chết ở đây.
Toàn thân Mạc Hậu đều là máu, cô ta đập vỡ hết những chai thuỷ tinh còn lại, đám đỉa chi chít bị cô ta đổ hết xuống nước.
“Chết đi, chết đi!” Mạc Hậu điên cuồng hét lên.
Bạch Chấp ngả người về sau, ngón chân chỉ có thể miễn cưỡng chạm đất, lại thêm có Thương Mẫn ở trong lòng nên anh ta đã không chống đỡ được lâu nữa.
Vết thương cũ ở trên vai anh ta chưa lành, ở trong nước lâu như vậy, lại liên tục sử dụng lực, máu đã trào ra từ chỗ băng gạc.
Đám đỉa ngửi thấy mùi máu bèn bơi về phía vai anh ta.
Bạch Chấp cảm thấy đau đớn, khịt mũi rên lên.
Mạc Hậu đổ hết đỉa xuống bể nước, cuối cùng cô ta thở phào nhẹ nhõm, nằm trên mặt đất nhìn trần nhà.
“Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi…”
Không còn ai cướp Mâu Nghiên khỏi tay cô ta nữa.
Khuôn mặt Mâu Nghiên hiện lên trong đầu Mạc Hậu, anh nở nụ cười chầm chậm bước về phía cô ta.