Tô Huệ Phi ngơ ngác, cô nhanh chóng kịp phản ứng lại, chắc là Đồng Tiên có điều gì đó muốn nói với Thương Mẫn, rất phối hợp mà chuồn trước: “Mẫn, vậy tớ về trước nha, vất vả lắm Lê Chuẩn mới có thể về nhà sớm được một lần.”
“Đi đường cẩn thận, quả nhiên là có đàn ông là quên mất bạn thân.”
Sau khi tiễn Tô Huệ Phi xong, Đồng Tiên vô cùng gấp rút kéo Thương Mẫn vào trong phòng.
“Có chuyện gì vậy, thần thần bí bí như thế.”
Thương Mẫn tò mò nhìn Đồng Tiên, thật sự không đoán được có chuyện lớn gì mà làm cho Đồng Tiên gấp gáp như thế, như lâm vào đại địch.
“Cậu ngồi xuống trước đi.”
Đồng Tiên kêu Thương Mẫn ngồi xuống chiếc ghế salon mềm mại trong phòng ngủ, xác định bên cạnh cô không có có tai họa ngầm gì, sau khi chuẩn bị đủ tâm lý, lời nói đến khóe miệng lại là: “Gần đây cô với Cậu hai như thế nào vậy, có phải hai người có hiểu lầm gì đó rồi không?”
“Không có hiểu lầm gì hết, một mình tôi rất tốt.”
Thương Mẫn nhún nhún vai, trong giọng nói mang theo mấy phần giận dỗi và bất đắc dĩ.
“Tốt cái gì mà tốt, con gái đừng có hành động theo cảm tính, đừng có giận dỗi nữa, tâm sự với Cậu hai cho thật tốt đi.”
“Không muốn đi, lần nào cũng là tôi đi tìm anh ấy, lần này nói cái gì cũng phải để anh ấy tới tìm tôi.”
Lần trước đến phòng làm việc của Mâu Nghiên, thiếu chút nữa là đã làm cô tức chết, cô cũng không có khuynh hướng tự ngược, mới không muốn chạy đến đó làm cho người ta ghét bỏ đâu.
Sau khi tỉnh táo lại, Thương Mẫn biết là Mâu Nghiên nói những lời đó ở trong phòng làm việc đều là có mục đích riêng, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà tức giận, đau lòng.
Lúc Mâu Nghiên nói ly hôn, nói không yêu cô, mắt đều không chớp một cái nào, cô thật sự bị hù dọa.
Lần này, nhất định phải là Mâu Nghiên xin lỗi trước.
“Thương Mẫn, cô…” Đồng Tiên nhìn gương mặt quật cường của Thương Mẫn, cảm thán một câu.
Người trẻ tuổi mà, không biết trân trọng cái gì hết.
“Cậu hai đã kêu Trữ Trình sang lại tất cả các tài sản thuộc danh nghĩa của anh ta, đang chuẩn bị đơn ly hôn, Cậu hai ra khỏi nhà tay trắng, giao hết tất cả các tài sản lại cho cậu, sau này cậu sẽ là nữ phú hào giàu có nhất ở thành phố Nam.”
Cái gì Mâu Nghiên muốn ly hôn, vậy mà còn để bản thân mình ra đi tay trắng?
Rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì vậy.
Một dĩa bánh to rơi xuống từ trên trời, làm Thương Mẫn choáng váng, thế giới của người có tiền đều kỳ diệu như thế hả?
“Đồng Tiên, có phải là Mâu Nghiên phạm phải chuyện gì đó không, không phải là anh ấy muốn để tiền lại cho tôi, sau đó một mình đi tự thú?”
Phản ứng đầu tiên của Thương Mẫn là cho rằng Mâu Nghiên sắp tiêu đời rồi, anh đang chuyển nhượng tài sản.
???
Đồng Tiên bị câu hỏi của Thương Mẫn làm cho ngơ người.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ, hình như là cô ta không cẩn thận biết phải một bí mật ghê gớm gì đó. Trời đất ơi, sẽ không bị giết người diệt khẩu đó chứ.
Chắc là Cậu hai sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, dù sao thì cô ta cũng là người nhà họ Thịnh.
Đồng Tiên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Nếu không thì để tôi gọi điện thoại cho Trữ Trình nha.”