“Tốt xấu gì anh cũng phải đưa em về rồi hẵng để em dùng cách của em để sống tốt chứ.” Thương Mẫn chống đầu gối thở hổn hển.
Người đàn ông khốn kiếp này, lòng dạ hẹp hòi như cây kim, thù dai như vậy không sợ mình tức chết à.
Trong xe.
Trữ Trình ngồi ở ghế lái nhìn Mâu Nghiên ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.
“Cậu hai, thật sự bỏ cô Thương ở đó sao?” Mặc dù cô Thương hơi quá đáng, nhưng làm vậy chỉ sợ cô càng tức giận hơn thôi.
“Chẳng phải cô ấy muốn sống theo cách của cô ấy sao? Vậy thì để cô ấy trải nghiệm đi, không có tiền xem cô ấy sống thế nào.” Mâu Nghiên thờ ơ liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng từ cái nhìn này, một chiếc xe màu đen lướt qua trước mắt anh, anh cau mày, trong lòng thấy bất an.
Đó là…
Mâu Nghiên tìm kiếm trong đầu, nhớ ra biển số xe kia.
Đó là xe của Jason!
“Trữ Trình, mau quay xe!” Mâu Nghiên hoảng sợ.
Trữ Trình không biết Mâu Nghiên đang nghĩ gì, nhưng anh ta vẫn nghe lệnh, nhanh chóng quay đầu xe ở ngay ngã tư.
Nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Thương Mẫn trên quảng trường nữa.
Người trong sân đấu đã lần lượt đi ra, hết người này đến người khác lướt qua bên cạnh anh. Mâu Nghiên đứng ngay chỗ Thương Mẫn từng đứng, anh chỉ cảm thấy cả thế giới bỗng chốc trở nên tăm tối.
“Cậu hai.” Cuối cùng Trữ Trình cũng hiểu ra gì đó. Hiện tại Mạc Hậu vẫn đang chạy trốn chưa tìm được, bây giờ lại không thấy Thương Mẫn đâu, e là chỉ có một kết quả.
“Tìm! Nhất định phải tìm ra cho tôi!” Mâu Nghiên siết chặt nắm đấm.
…
Lạnh… lạnh quá.
Thương Mẫn chìm vào giấc ngủ sâu, cô muốn tỉnh lại nhưng không làm sao tỉnh được. Cuối cùng, một cơn lạnh thấu xương khiến cô có được chút ý thức, cô vùng vẫy rồi từ từ mở mắt.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bốn bức tường nhẵn bóng và nước đã qua ngực mình, Thương Mẫn kinh ngạc, cử động cơ thể mới nhận ra hai tay cô đã bị dây thừng trói chặt, một đầu ở trên tay cô, đầu kia biến mất ở mặt đất phía trên đầu cô.
Đây là… hồ chứa nước?
Cuối cùng Thương Mẫn cũng hiểu ra.
Cô nhớ trước khi mình hôn mê, lúc đó cô ở quảng trường đuổi theo xe của Mâu Nghiên. Trong lúc cô không đề phòng, có người từ phía sau dùng khăn bịt miệng và mũi cô lại, cô ngửi thấy mùi ête nồng nặc, sau đó lập tức mất đi ý thức.
Thương Mẫn quan sát kỹ vị trí mình đang ở, mấy bức tường đá xung quanh hồ chứa nước đều nhẵn bóng. Vì quanh năm ẩm ướt nên còn mọc cả rêu, người rơi vào hoàn toàn không thể tự trèo lên được.
Thương Mẫn nhìn sợi dây thừng trên tay mình, muốn mượn lực của sợi dây này để giẫm lên, nhưng cô phát hiện chân trái mình hoàn toàn không nhấc lên được. Cô thử đổi vị trí, đầu ngón chân chạm vào móc sắt được cố định trên tường, chân cô bị trói chặt vào móc sắt.
Hi vọng của Thương Mẫn lập tức sụp đổ. Có vẻ người trói cô ở đây đã chuẩn bị đầy đủ rồi, muốn khiến cô chết chìm.