“Anh Nghiên, anh về rồi…” Sắc mặt Kỷ Mộng Hiền tái nhợt, làm cho người khác vừa nhìn đã đau lòng không thôi.
“Ừm.” Mâu Nghiên đi vào, ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh giường.
Anh nhìn chằm chằm về phía Kỷ Mộng Hiền, muốn nhìn rõ chút gì đó nhưng lại không thể đoán ra được gì.
“Bác sĩ nói chỉ cần cô qua được ba tháng này, về sau sẽ không tái phát nữa. Lần nghiện này cứ coi là quá khứ.”
Kỷ Mộng Hiền ngồi dậy từ trên giường, cũng nhìn về phía Mâu Nghiên.
“… Nếu như em ổn rồi, có phải sau đó sẽ… không thể ở nơi này?”
Mâu Nghiên giương mắt, anh quét mắt nhìn toàn bộ căn phòng, giống như làm ra quyết định gì đó.
“Nếu như cô thích căn nhà này thì tặng cho cô, về sau cô muốn ở bao lâu cũng được.”
Kỷ Mộng Hiền mở to mắt, anh Nghiên…
“Nếu như không có anh trai của cô, có lẽ tôi không thể sống tới hiện tại.” Mâu Nghiên nở nụ cười khổ: “Anh ấy vì cứu tôi mà chết, tôi ôm lòng hổ thẹn đối với anh ấy, bốn năm rồi…”
Anh móc cái bật lửa kia từ trong túi ra, tỉ mỉ ma sát ở trong tay.
“Đây là tôi thiếu anh ấy, anh ấy đã mất, tôi không có cách nào bồi thường cho anh ấy, vì thế cũng chỉ có thể bồi thường hết thảy những thứ này cho cô.”
Mâu Nghiên thở dài, đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh Kỷ Mộng Hiền.
“Cô yên tâm. Về sau, toàn bộ căn nhà này sẽ là của cô. Tôi cũng sẽ để lại cho cô đủ tiền, đảm bảo cuộc sống nửa đời sao của cô không phải lo cơm áo.” Nói xong, Mâu Nghiên đặt chiếc bật lửa ở trên hộc tủ bên giường của Kỷ Mộng Hiền.
“Đây là vật cuối cùng anh trai của cô để lại cho tôi, tôi biết tiền tài không thể mua được mạng người. Nhưng mọi việc đã đến nước này, ngoại trừ tiền, tôi cũng không có gì có thể cho cô.”
Anh luyến tiếc nhìn chiếc bật lửa, xoay người đi đến phía cửa.
Từ lúc kết hôn với Thương Mẫn, anh cũng đã lập di chúc. Sau khi anh chết, tất cả tài sản đều là của Thương Mẫn, chỉ có căn nhà này là vẫn chưa đưa vào tài sản quy hoạch khi anh lập di chúc, cùng với những thứ anh lấy được của nhà họ Mạc, xuất ra một phần cũng đủ để bảo đảm cho tuổi già của Kỷ Mộng Hiền không phải lang thang ở đầu đường xó chợ.
Còn những thứ khác thì chờ sau khi anh chết, đến lúc Thương Mẫn từ từ quên được anh, anh sẽ để Trữ Trình hoặc là Lê Chuẩn dùng các loại phương thức khác giao cho Thương Mẫn.
Không thể ở bên cạnh cô, ít nhất cũng có thể bảo đảm một phần cho cuộc sống của cô. Sau này, ai cũng không thể khi dễ được cô.
“Anh Nghiên.” Mắt thấy Mâu Nghiên sắp đi ra ngoài cửa, Kỷ Mộng Hiền run rẩy bước xuống giường, cất tiếng gọi anh.
“Anh bệnh phải không?” Kỷ Mộng Hiền hô lên với bóng lưng của anh.
Mâu Nghiên dừng chân, anh quay đầu, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
“Xin lỗi, không phải em có ý định rình mò cuộc sống của anh, chỉ là hai chúng ta ở cùng một chỗ, tình trạng của anh thế nào, em vẫn có thể nhìn thấy.”