Thương Mẫn đưa mắt nhìn xe của Mâu Nghiên đi khỏi, cô suy đoán chỗ mà bọn họ vừa mới đi là ở đâu, quán bar hay là quán cà phê ở dưới lầu?
Bên dưới khu chung cư này có ba tầng được dùng để làm địa điểm vui chơi giải trí, đi thăm dò camera giám sát của mỗi một cửa hàng hiển nhiên là chuyện không thiết thực.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Thương Mẫn trực tiếp hỏi: “Bạch Chấp, lúc nãy cậu và Mâu Nghiên đi đâu vậy?”
Bạch Chấp còn chưa mở miệng, cô lại bổ sung thêm một câu: “Tôi vừa mới nhìn thấy xe của anh ấy.”
“Trên sân thượng.” Bạch Chấp trầm mặc mấy giây, thành thật nói.
Thương Mẫn gật đầu, giống như là thuận miệng hỏi một câu, sau đó lại nói mấy món mà mình muốn ăn, kêu Bạch Chấp một lát nữa ra ngoài mua về giúp cô.
Nhìn thấy Thương Mẫn như không có chuyện gì mà đi về phòng ngủ, Bạch Chấp mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, mấy món mà cô vừa mới nói cần phải chạy mấy nơi mới có thể mua được, Bạch Chấp nhanh chóng ra khỏi nhà.
Thương Mẫn ngồi ở bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn thấy Bạch Chấp lái xe ra khỏi khu chung cư, lúc này, cô mới vội vàng chạy lên trên sân thượng, cẩn thận tìm kiếm trên sân thượng một lượt, thẳng cho đến khi tìm lần thứ ba, cô mới có thể nhìn thấy một viên thuốc nhỏ màu trắng ở phía sau chậu hoa vỡ nát.
Ngày hôm qua trời vừa mới mưa, viên thuốc này lại sạch sẽ hoàn chỉnh, xung quanh rất sạch, chắc là đã được người ta cố ý dọn dẹp.
Vì để đề phòng vạn nhất, Thương Mẫn còn cố ý đi tìm bên quản lí tài sản chung cư điều tra camera hành lang trên sân thượng, xác định ngày hôm nay chỉ có Bạch Chấp và Mâu Nghiên đến đó.
Thương Mẫn để viên thuốc vào trong một cái hộp trang sức tinh xảo, tiện tay nhét vào cái túi bình thường hay sử dụng.
Qua một hồi lâu, Thương Mẫn chờ đến nỗi mệt mỏi rã rời, Bạch Chấp mới mang theo mấy cái túi đi vào nhà.
Thương Mẫn vội vàng rót nước cho anh ta, có chút xấu hổ mà nói: “Vất vả cho cậu rồi, mua nhiều đồ như vậy, có phải là phiền phức lắm đúng không? Sau này, mỗi ngày tôi chỉ ăn hai món thôi, có được không?”
“Tôi không mệt.” Bạch Chấp uống một ngụm hết cả ly nước, nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Thương Mẫn, hoài nghi ở trong lòng đã vơi đi không ít.
Anh ta rất yên tâm với phong cách làm việc của Mâu Nghiên, lại có anh ta canh chừng ở bên cạnh, cho dù Thương Mẫn muốn điều tra ra cái gì cũng không dễ như vậy.
Cơm tối vừa mới mang lên bàn, Thương Mẫn vừa cầm đũa thì đã nghe thấy được tiếng gõ cửa dồn dập.
Lúc cô nhìn thấy gương mặt bừng bừng lửa giận của Đồng Tiên, cô khó hiểu nhìn Bạch Chấp, ai chọc Đồng Tiên vậy chứ?
“Phong phú quá nhỉ, không ngại tôi đến đây ăn chực một bữa chứ?”
Nhìn một bàn đầy món ăn ngon trước mắt, cuối cùng, trái tim u oán của Đồng Tiên cũng đã được trấn an mấy phần.
“Đều là đồ ăn mà Bạch Chấp mới mua hồi chiều, còn nóng đó, ăn nhiều một chút đi.”
Sau khi Đồng Tiên ngồi xuống thì ăn liền mấy miếng, cảm xúc vừa mới ổn định một chút, cô mới mở miệng nói: “Có phải là ngày hôm nay Cậu hai bị chọc giận ở chỗ của cô không vậy, toàn bộ trợ lý Đạt Phan đều thảm hết rồi. Bây giờ Trữ Trình vẫn còn đang bị dạy dỗ ở công ty, bữa tối dưới ánh nến trong dự định lại bị ngâm nước nóng, còn có thằng nhóc vừa mới vào làm việc ở bộ phận trợ lý được ba tháng, khổ cực bị đày đến công ty con ở nơi xa xôi nhất.”
Sau khi điên cuồng phát tiết một trận, Đồng Tiên vẫn không quên oán niệm, nhắc nhở cô một cách sáu sắt: “Sau này, cô phải quản tốt Cậu hai nhà mình đó, anh ta đối xử với nhân viên của mình thật là ác liệt. Đúng là một nhà tư bản ác độc mà, anh ta còn tiếp tục như vậy, có lẽ Đạt Phan sẽ trở thành vườn không nhà trống.”