Tô Huệ Phi nói rất đúng, nhiều như vậy năm, cô trói cô ấy bên cạnh cũng đủ lâu rồi. Cũng là lúc cô ấy đi tìm những gì mình muốn, nếu đây là giấc mơ của cô ấy, làm bạn bè, đương nhiên phải nỗ lực duy trì.
“Quay về đi.” Thương Mẫn thắt dây an toàn.
Thời tiết vừa phải, ánh sáng mặt trời mùa xuân xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trên mặt, một đường Thương Mẫn cảm thụ được khoảnh khắc ấm áp này, làm một việc lớn, tâm trạng giống như cũng tốt lên theo.
Tới gần khu biệt thự, Thương Mẫn còn xuống xe, cố ý đi mua một giỏ dâu tây lớn, mà khi cô vui vẻ đẩy cửa biệt thự ra, người ngồi trên sô pha khiến cho cô giật mình.
Mâu Chí Tình một tay đỡ đầu gối, một tay cầm gậy, trên TV đang chiếu một bộ phim chiến tranh, Châu Phúc đứng ở bên cạnh ông ta, khi nhìn thấy cô, nhẹ nhàng mà ho một tiếng.
Sao Mâu Chí Tình lại tới đây… Trong lòng Thương Mẫn không rõ ngọn nguồn, lập tức căng thẳng lên.
“Chủ tịch.” Thương Mẫn đưa giỏ dâu tây trong tay cho Bạch Chấp cầm, tự mình đi lên phía trước, hành lễ với Mâu Chí Tình: “Sao ngài lại tới đây?”
Tới cũng quá đột nhiên, trong lòng cô không có chút chuẩn bị nào.
Thương Mẫn liếc mắt nhìn quanh bốn phía, xem ra, Mâu Nghiên còn chưa trở về.
Cho nên, lại phải một mình cô ứng phó sao?
Mâu Chí Tình từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, ông ta khinh thường liếc mắt nhìn Thương Mẫn một cái, lại nhìn thoáng qua phía sau cô, sau khi xác định không thấy bóng dáng của Mâu Nghiên, vẻ mặt càng kém: “Mâu Nghiên không ở cùng một chỗ với cô?”
“Anh ấy có việc đi ra ngoài.” Thương Mẫn trả lời.
Mâu Chí Tình liếc Bạch Chấp, chán ghét Thương Mẫn càng sâu: “Nó có việc đi ra ngoài, vì vậy cô có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông khác?”
Thật là to gan! Vậy mà còn dám trắng trợn mang về nhà?
Cái gì? Trong đầu Thương Mẫn viết đầy dấu chấm hỏi.
“Chủ tịch, ngài hiểu lầm.” Thương Mẫn giải thích: “Bạch Chấp là bạn tốt của tôi, Mâu Nghiên cũng biết.”
Mâu Chí Tình không có chút hứng thú nào đối với thân phận của Bạch Chấp, chỉ lo hờn dỗi: “Không cần biện bạch, người như cô, tôi cũng không trông cậy vào cô có thể có cái gì tốt.”
Thương Mẫn biết Mâu Chí Tình có thành kiến với cô, cũng biết thành kiến này cũng không thể xóa bỏ trong nay mai, không nói thêm gì nữa.
“Ngài tìm Mâu Nghiên có việc gì sao? Tôi đi gọi điện thoại cho anh ấy.” Cô thật không biết làm sao để khai thông với ông già bướng bỉnh này, ngộ nhỡ nói mấy câu không đúng lại mạo phạm lên, chờ Mâu Nghiên trở về, không phải mất vợ thì cũng là mất cha mất.
“Không có việc gì thì không thể tìm sao?” Mâu Chì Tình không được tự nhiên nhìn cô một cái: “Năm mới, không trở về nhà ăn tết thì thôi, năm mới cũng không đến thăm hỏi. Tôi còn khoẻ mạnh đây, mấy người thật cho là tôi đã chết?”
Đôi mắt Thương Mẫn đột nhiên mở to.
Đúng nha!
Hôm nay vẫn là ngày mùng hai tết!
Lúc trước cô vốn định nhắc nhở mâu Nghiên dù sao cũng phải trở về nhà họ Mâu một chuyến, kết quả bị Kỷ Mộng Hiền quấy rầy như vậy, liền đem chuyện này quên hoàn toàn đến sau đầu.
“Thật xin lỗi chủ tịch.” Thương Mẫn phản ứng lại, cô vội vàng muốn đi rót một ly trà cho Mâu Chí Tình, nhưng cầm ly trà đặt trên bàn trà mới phát hiện trên bàn trà đã đặt một ly trà giống nhau như đúc.
“Bác trai, hoa quả đã rửa được rồi…” Kỷ Mộng Hiền mặt đầy tười cười bước ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng của Thương Mẫn, vẻ mặt lại thay đổi trong nháy mắt.