Thương Mẫn không trả lời cô ta.
Đến bây giờ, tất cả giải thích đều chỉ là ngụy biện, Lưu Tử Vi nhận định cô giống với Lâm Truy, là giẫm lên thi thể của mọi người mà bò lên, cho dù cô có nói cả ngày, cũng không nói rõ được.
Thương Mẫn phẫn nộ mà về, vừa về đến trước cửa phòng, đứng một lúc, vẫn là ấn mật mã vào phòng.
“Đã về rồi?” Mâu Nghiên đã sửa sang lại mấy thứ chất đống trong phòng, làm không gian rộng rãi hơn không ít.
Vẻ mặt Thương Mẫn tối tăm, nhìn nhìn khuôn mặt của Mâu Nghiên, cuối cùng vẫn không phát ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Mâu Nghiên phát giác được sắc mặt của cô không ổn.
“Không có gì.” Thương Mẫn nuốt xuống ngàn vạn lời nói trong lòng, cô nặng nề ngồi xuống ghế sofa, đưa tay ra với Mâu Nghiên.
“Vừa rồi Avrile đến tìm em, nói muốn làm người mẫu của em.”
Mâu Nghiên cầm tay cô, cùng cô ngồi lên sofa: “Phong cách của cô ấy không tệ, nếu như hai người hợp tác, quả thật phần thắng sẽ lớn hơn một chút.”
Thương Mẫn nhìn chằm chằm Mâu Nghiêm, muốn từ trên gương mặt không lộ chút gì của anh tìm cái gì đó.
“Mâu Nghiên, anh nói thật cho em biết, trận đấu này quan trọng với anh không?”
Mâu Nghiên nhíu mày.
“Trước khi đến Milan, anh nói với em, nói muốn em không cần để ý thắng thua, chỉ xem như là mở mang tầm mắt rồi quay về, lời này là thật hay giả?” Thương Mẫn tiếp tục hỏi.
Mâu Nghiên cười nhạt: “Đương nhiên là thật.”
“Nếu như em thua trận đấy này thì sao? Nếu như cả Đạt Phan, không ai có thể nâng cấp đến thi đấu tinh anh thì sao?”
Mâu Nghiên không lập tức trả lời, anh nhìn cô một lúc lâu, đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán của cô.
“Đạt Phan sẽ không để ý thắng thua của trận đấu này.” Mâu Nghiên nói rất rõ ràng cho cô biết: “Có thể được lêp cấp hay không, có thể lấy được giải quán quân hay không, những chuyện này không quan trọng.”
“Nếu đã không quan trọng, tại sao anh lại muốn đến?” Thương Mẫn không rõ anh đang nghĩ gì.
“Bởi vì em muốn đến.” Mâu Nghiên trả lời: “Với anh mà nói, nhãn hiệu trang phục chỉ là một trong những sản nghiệp của Đạt Phan, cái này mất đi lại mọc ra cái khác. Nhưng em là nhà thiết kế, đến Milan, là điện phủ của các nhà thiết kế như em, lấy được thành tích trong trận đấu, cũng là nguyện vọng của em.”
“Nếu như thắng có thể làm em vui vẻ, anh sẽ quan tâm, cũng chỉ có em có thể thắng hay không mà thôi.”
“Nhưng…” Thương Mẫn vẫn không thể hiểu được: “Đạt Phan không chỉ có một mình nhà thiết kế là em… Đến Milan, cũng là giấc mơ của bọn họ…”
Nếu bọn họ biết, kỳ thật công ty căn bản cũng không quan tâm bọn họ có thể mang lại vinh dự cho công ty hay không, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của bọn họ có cũng được mà không có sẽ không sao, thì sẽ có bao nhiêu thất vọng đây?
Những người đã thua mà lại còn ở lại chỗ này bị ép hết giá trị, bọn họ dựa vào cái gì mà kính dâng tác phẩm của mình, không phải là cảm thấy cho dù không thể đứng trên sân khấu, cũng muốn để công ty nhìn thấy sự trả giá của bọn họ sao?