Thái độ của Kỷ Mộng Hiền chân thành như vậy, khiến người ta không thể trách được.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Thương Mẫn vẫn không có cách nào dễ dàng chấp nhận.
Nói cách khác, chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ nhất, Kỷ Mộng Hiền càng cư xử khiêm tốn, cô càng cảm thấy cô ta có ý đồ khác.
“Đều qua cả rồi.” Mâu Nghiên nhẹ nhàng nói: “Em không cần phải như thế này.”
Anh không nhìn lên Kỷ Mộng Hiền, vẫn ôm Thương Mẫn không buông: “Anh sẽ tạm thời phong tỏa bãi biển. Chị dâu của em không biết bơi. Vì sự an toàn của cô ấy, sau này em cũng đừng đến gần đó nữa. “
Kỷ Mộng Hiền im lặng và gật đầu.
“Còn nữa.” Mâu Nghiên liếc cô ta một cái: “Hiện tại em là bệnh nhân, lại xảy ra tình huống như chiều hôm qua, nên anh sẽ để y tá chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho em. Sức khỏe chị dâu của em cũng không được tốt lắm. Em cứ yên tâm ở trong phòng dưỡng bệnh, cố gắng đừng ra ngoài nữa.”
Ngay khi Mâu Nghiên nói điều này, sắc mặt của Kỷ Mộng Hiền lộ rõ sự kinh ngạc.
Vậy là không muốn cô ta làm chướng mắt Thương Mẫn sao?
Thương Mẫn không ngờ Mâu Nghiên lại có thái độ như vậy, cô nhìn anh chằm chằm vài giây rồi mỉm cười.
“Vâng…” Kỷ Mộng Hiền đáp lại rồi nhìn Thương Mẫn: “Chị dâu, em thực sự ghen tị với chị. Anh Nghiên đối với chị thật tốt.”
“Đây không phải là điều nên làm sao?” Thương Mẫn trả lời: “Giữa vợ chồng với nhau, có tình yêu thì mới bên nhau được chứ.”
Kỷ Mộng Hiền không nói gì nữa, cô ta quay về chỗ cũ, đặt tạp dề lại chỗ cũ, lên lầu và trở về phòng.
Nhìn bóng lưng cô ta biến mất vào hành lang trên lầu, Thương Mẫn nhướng mày thở ra.
“Con bé rất đáng thương.” Mâu Nghiên vuốt tóc cô: “Em nói chuyện vẫn nên nhẹ nhàng chút. Dù sao thì cũng phải nể mặt anh cô ấy một chút chứ.”
Làm sao anh có thể không cảm nhận được sự thù địch của Thương Mẫn đối với Kỷ Mộng Hiền?
“Em biết rồi.” Thương Mẫn bĩu môi: “Tính tình phải tốt lên chút.”
“Chỉ cần cô ta có thể ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị ở đây, em sẽ không tìm cô ta gây chuyện.”
Mâu Nghiên cười nhẹ, nhưng ánh mắt có chút thất thường, hơi mơ hồ.
Người chăm sóc đã lần lượt chuyển vào phòng cho người làm, mọi thứ trong nhà hầu như đã trở lại bình thường, Mâu Nghiên bị một cú điện thoại gọi ra ngoài. Thương Mẫn pha một ly cà phê, chán nản đi đến cửa phòng Bạch Chấp.
Anh ta không đóng cửa, rèm cửa trong phòng được mở sáng rực, bên trong vang lên tiếng bàn phím, cô gõ cửa rồi bước vào.
“Thời tiết tốt như vậy, anh không ra ngoài đi dạo một chút sao?”
Bạch Chấp ngồi tựa đầu vào bàn, khẽ cau mày.
“Tô Huệ Phi… hình như đang gặp một chút rắc rối.”
“Gì cơ?” Nghe thấy tên của Tô Huệ Phi, Thương Mẫn bước nhanh đến bên cạnh Bạch Chấp.
Trên màn hình máy tính hiển thị trang web của cuốn tiểu thuyết do Tô Huệ Phi viết. Tuy nhiên, những cuốn sách ban đầu có số lượng đọc rất tốt bỗng trở nên ít không còn được như trước.
Không chỉ vị trí đề xuất bị xóa mà ngay cả khi tìm kiếm từ khóa cũng khó tìm thấy thông tin của cô ấy.
Có tin tức trên giao diện rằng tác giả đã vi phạm nội quy của trang web, sách đã bị khóa và tạm thời sẽ không được mở cho công chúng trong thời gian này.