Thật vất vả mới bình tĩnh lại, cô thần bí nhìn về phía Thương Mẫn, nói: “Vì món quà này, tớ sẽ nói cho cậu một bí mật, bên cạnh có người đang đợi, người mà cậu muốn gặp nhất, mau đi đi.”
Thương Mẫn vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt đã bị Tô Huệ Phi đẩy ra khỏi phòng chờ.
Mâu Nghiên ở ngay kế bên đợi cô sao?
Sao lại thế được?
Trong đầu đầy thắc mắc, Thương Mẫn đẩy cửa phòng chờ bên cạnh, phòng chờ này tương đối nhỏ, mọi thứ bên trong đều rõ ràng, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cao lớn hơn quay lưng về phía cửa, Thương Mẫn chắc chắn rằng người này đúng là Mâu Nghiên.
Ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong phòng, Thương Mẫn nhăn mũi, anh hút thuốc ư?
“Tìm em có việc gì?”
Mỗi lần cô tìm được Mâu Nghiên, người đàn ông này đều bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, không thể với tới, hiện tại lại chủ động đến tìm cô, Thương Mẫn cũng quyết định kiêu ngạo một lần.
Ai mà chẳng có lúc nóng giận!
Mới vừa rồi còn nổi nóng với cô như vậy, nói ra nhiều lời khó nghe như thế, làm hại cô đau bụng, nhất định phải cho anh biết tay mới được.
Mâu Nghiên cứ đứng quay lưng lại bên cửa sổ vào phòng, cho đến khi Mâu Nghiên bước đến sô pha ngồi xuống nhấp một ngụm nước trái cây mới vắt, mới nói ba chữ vàng ngọc: “Không có gì.”
“Không có gì sao lại tới tìm em? Để em thưởng thức tấm lưng hoàn mỹ của anh hả?” Thương Mẫn muốn đứng dậy bỏ đi, kỹ năng chọc tức người khác của Mâu Nghiên ngày càng lợi hại.
“Đừng đi, ở lại với anh một lúc.”
Khi nói ra những lời này, Mâu Nghiên gần như bị rút hết sức lực, giọng nói yếu ớt đến mức khiến Thương Mẫn muốn mặc kệ tất cả mà nhào tới ôm lấy anh.
Thương Mẫn nghĩ vậy và cũng làm như vậy.
Khi thân thể mềm mại của cô áp chặt sau lưng Mâu Nghiên, có thể thấy rõ thân hình cao lớn của người đàn ông run lên, sau đó là một hồi lâu im lặng, hai người cứ ôm nhau như vậy, sinh ra một cảm giác hòa hợp hạnh phúc không thể nào giải thích được .
“Kẻ ngốc này.”
Giọng nói của Thương Mẫn đầy ủy khuất còn có cả sự bao dung, lúc này Mâu Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như chứa đầy hơi nước, nhanh như ảo giác, vài giây sau, mắt anh sáng trở lại, vỗ vào tay Thương Mẫn: “Ngồi xuống đi.”
“Không, em muốn ôm anh.”
Thương Mẫn cảm thấy bây giờ cô càng ngày càng mất mặt, ngây thơ như một cô gái mới yêu, giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu, sau khi nói xong, vành tai cô đã đỏ bừng.
Mâu Nghiên xoay người, ôm Thương Mẫn đến ghế sô pha, hơi tức giận vỗ nhẹ lên trán cô, nghiêm giọng nói: “Tiểu Mẫn, sau này ngoan ngoãn chút được không? Đừng tùy hứng như vậy nữa.”
“Em…”
Thương Mẫn không hiểu sao lại bị dạy dỗ như vậy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mâu Nghiên, thiếu chút nữa thì cho rằng người sai chính là cô.
Nhưng, trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ người gây chuyện không phải là người đàn ông trước mắt này sao?
Vẫn không thể giao tiếp như mọi khi.